11
Ta đứng dậy tạ ơn, môi khô nứt rách ra.
Một cái tiểu nha hoàn có thể mời được thái y đến xem bệnh, đúng là có phước phần.
"Sau khi trở về, mấy người các ngươi liên tiếp đổ bệnh, mẫu thân trúng phong hàn, vài thái y đến xem bệnh cũng không có chuyển biến tốt."
Tứ tiểu thư không hiểu vì sao, nhưng ta lại biết.
Đó là tâm bệnh, tâm bệnh cần có tâm dược mới trị được .
Bệnh của ta, dù được thái y khám nhưng lồng n.g.ự. c luôn cảm thấy khó chịu.
Tiểu thư không cần ta.
Nếu tiểu thư có nơi chốn tốt, không cần ta nữa, ngược lại ta có thể yên tâm, vui mừng rời phủ.
Nhưng nàng lại chịu khổ, tự hành hạ bản thân.
"Thật ra trong lòng tỷ tỷ suy nghĩ cho ngươi, muốn mẫu thân trả khế ước bán thân rồi cho ngươi rời phủ."
Ta gật đầu.
Cũng tốt, rời phủ có thể tự tại hơn, có thể đến thăm tiểu thư nhiều hơn.
Tứ tiểu thư muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói ta dưỡng thương cho thật tốt.
Sau khi khỏi bệnh , cuối cùng ta cũng hiểu nỗi khó xử khi đó của tứ tiểu thư.
Phu nhân không muốn thả ta.
Nữ nhi thân sinh của bà ấy chịu khổ ở bên ngoài, sao có thể cho phép nha hoàn từng hầu hạ tiểu thư được sống tự do tự tại
Tứ tiểu thư an ủi: "Ta cầu vài lần nhưng mẫu thân không nghe, ngươi đợi thêm một thời gian nữa nhé, chờ khi ta xuất giá sẽ mang theo ngươi, rồi lại thả ngươi rời phủ."
Nàng cũng thiện tâm giống như tiểu thư, thậm chí nàng còn thấy hổ thẹn vì phu nhân làm khó ta.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, trong kinh đô ngược lại dấy lên một đợt sóng gió vì lang quân Vệ gia dẫn một nữ tử trở về.
Tứ tiểu thư dự tiệc về, dẩu môi nói: "Nông nữ kia nửa phần lễ nghi cũng không biết, chủ nhà mời nàng đánh cờ, nàng hỏi sao chỉ có đen với trắng, xanh với đỏ ở đâu, muốn lấy thêm để đánh một thể."
Cả phòng cười vang.
Ta không cười, ngược lại vô cùng nghi hoặc.
Lang quân Vệ gia kia yêu nàng ấy như thế, sao không mời người dạy nàng lễ nghi quy củ, cứ để nàng chịu xấu mặt như vậy.
Cả cái ngày tới hầu phủ nữa, y phục của nàng rách nát, ống quần còn có vệt bùn.
Vì sao cùng về kinh, lang quân Vệ gia có thể thay cẩm y hoa phục, nông nữ thì vẫn là y phục nhà nông.
Ta nói ra nghi vấn đó cho tứ tiểu thư.
Nàng vỗ tay một cái: "Nhất định là có gì đó giấu bên trong, ta đi tìm tam tỷ tỷ, tỷ ấy có cách nhìn sâu rộng hơn người bình thường ."
Tam tiểu thư cẩn thận hỏi ta tình huống ngày hôm đó, đưa ra kết luận:
"Vệ gia lang không mất trí nhớ, nông nữ đó là bia đỡ đạn hắn tìm tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!