Đang là mùa hè nóng bức, phía chân trời lại tích tụ nhiều mây, tầng mây hơi tối, trời sắp đổ mưa.
Phó Nhiêu thức dậy từ sáng sớm, dặn dò Chung ma ma nấu canh thuốc, người ta đều nói rằng bệnh mùa đông có thể chữa được vào mùa hè, hiện tại đang là cuối tháng Bảy, bảo Trịnh thị tắm rửa sạch sẽ để loại bỏ sự ẩm ướt và lạnh lẽo trong cơ thể, có vậy thì mùa đông năm nay mới dễ chịu.
Sau khi Đào Nhi hầu hạ nàng rửa mặt, nàng đi đến gian Tây thứ, Trịnh thị đã trang điểm xong, trên mặt bà lộ vẻ cười, nhìn thấy tinh thần không tệ.
"Nhiêu Nhi, hôm nay con ở nhà dùng bữa trưa, Trần sư huynh nhờ người chuyển lời tới, nói là muốn tới hỏi thăm, các con mấy năm không gặp vừa hay cùng nhau trò chuyện."
Phó Nhiêu nhìn sắc mặt mẫu thân, liền biết bà lại có chủ ý với Trần Hành.
Gia tộc họ Phó tuy không quá danh tiếng nhưng mẫu thân lại xuất thân từ gia tộc họ Trịnh, vậy nên con rể mà bà tìm đều là người có công danh.
Phó Nhiêu nghe vậy dở khóc dở cười: "Mẫu thân, Trần sư huynh hiện giờ nhậm chức ở Thái Y viện, tiệm thuốc này của con đang muốn tìm đường cống dược, con muốn nhờ sư huynh giật dây bắc cầu, nhưng nếu mẫu thân có tâm tư khác thì tuyệt đối không được."
Trịnh thị nghe vậy sắc mặt liền tối đi: "Nhiêu Nhi, chẳng lẽ con vẫn còn nhớ Từ Gia? Trần Hành mặc dù không xuất thân Trạng nguyên, nhưng phẩm tính lương thiện, đây là đứa con rể mà dù có thắp đèn lồng cũng không tìm được."
Bà còn chưa nói xong, Phó Nhiêu đã cười khanh khách rót cho bà một chén trà: "Lúc trước mẹ cũng nói Từ Gia như vậy."
Trịnh thị nghẹn ngào.
Đúng lúc này, một thiếu niên vén rèm đi vào, lạnh giọng nói chen vào: "Mẫu thân, mẹ không cần vội vã, đợi con đỗ đạt, tỷ tỷ muốn phu quân như thế nào cũng có!"
Trịnh thị nói không được Phó Nhiêu, lại trị không được con trai, ngay lập tức dằn chén trà xuống bàn phát ra tiếng kêu giòn tan: "Con đang nói chuyện vô lý gì vậy? Con chỉ đang làm hỏng chuyện thôi. Đợi con đỗ đạt thì tỷ tỷ của con đã là gái lỡ thì rồi!"
"Nhưng mà, vết xe đổ của Từ Gia kia không phải ở ngay trước mắt hay sao..."
Phó Khôn còn muốn cứng cổ cãi lại, nhưng cậu bị Phó Nhiêu lạnh lùng trừng mắt.
Cậu cúi đầu, lồng ngực phập phồng, quay mặt đi không lên tiếng.
Lúc này Phó Nhiêu mới nhìn cậu, lại cười nói: "Hôm nay có việc gì sao? Ăn mặc lịch sự như vậy?"
Phó Khôn mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, dùng dây ruy băng cùng màu buộc tóc, chừng mười tuổi, vóc dáng gầy gò, cao ráo lại tuấn tú, mặt mày có vài phần giống Phó Nhiêu, chỉ là so với Phó Nhiêu, vẻ mặt nghiêm nghị hơn một chút.
Phó Khôn sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng trả lời: "Hôm nay Liễu Thái phó muốn đến học đường giảng dạy, đệ đã ngưỡng mộ ông ấy từ rất lâu nên chuẩn bị mấy đề tài, muốn thỉnh giáo đôi điều."
Phó Nhiêu gật đầu: "Vậy đi sớm đi." Rồi nàng xoay người dặn dò Đào Nhi: "Đến phòng ăn chuẩn bị vài hộp thức ăn cho thiếu gia, bảo Xuân Lai mang theo. Trên đường ăn rồi đi học, dù thế nào thì cũng phải chú ý sức khỏe."
Dứt lời, ánh mắt dừng ở trên người Phó Khôn. Phó Khôn nghe vậy sắc mặt buồn bực liền tan đi chỉ còn lại vẻ thẹn thùng, hai mắt cụp xuống.
Mỗi ngày cậu đều siêng năng, thắp đèn học đêm, mất ăn mất ngủ chỉ là chuyện thường.
Tổ phụ cậu xuất thân tiến sĩ, đáng tiếc rằng về sau buộc phải từ bỏ công danh, nếu phụ thân còn sống chắc chắn cũng sẽ đỗ đạt, mặc dù cậu chưa từng thấy qua tổ phụ và phụ thân, nhưng trong từ đường Phó gia có treo những lời giáo huấn, mỗi ngày cậu đều tự suy ngẫm về bản thân, cũng biết tổ tiên là Thái phó tiền triều, cậu một lòng muốn trở nên ưu tú, không muốn bôi nhọ gia phong tổ tiên để lại, cũng muốn làm chỗ dựa cho gia tỷ và mẫu thân.
Nếu không phải do cậu không có năng lực thì tại sao Từ Gia lại hủy hôn?
Mỗi lần nhớ tới, Phó Khôn như đang ở trong chảo dầu, chỉ hận không thể sớm ngày đỗ đạt, để có thể nở mày nở mặt, rửa sạch bụi trên người trưởng tỷ.
Thiếu niên thở mạnh một hơi: "Lời tỷ tỷ răn dạy là đúng, ngu đệ nhớ kỹ rồi."
Cậu lại dập đầu hành lễ với Trịnh thị rồi mới rời đi.
Vừa qua giờ Tỵ, Trần Hành liền dẫn theo một người đầy tớ qua phủ hỏi thăm, Trịnh thị vui vẻ ra mặt, hỏi dài hỏi ngắn, biết được Trần Hành đang ở trọ công xá, bà thiếu chút nữa để cho người ta thuê sát vách, tiện chăm sóc lẫn nhau. Phó Nhiêu biết được tật cũ của bà lại tái phát, nháy mắt liên tục Trịnh thị mới ngừng nói chuyện.
Sau bữa trưa, Phó Nhiêu lo lắng Trịnh thị thăm dò hôn sự của Trần Hành, liền lấy cống dược làm cái cớ, bảo Trần Hành theo nàng đến hiệu thuốc.
Trịnh thị cũng thông minh, thừa dịp Phó Nhiêu về phòng thay quần áo, lặng lẽ kéo Trần Hành xuống chỗ rẽ dưới hiên.
Đình viện hoa cỏ sum suê, hương sen thơm ngát, những hạt mưa tích tụ suốt buổi sáng rơi xuống lá sen tí ta tí tách như tiếng nhạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!