Đầu tháng bảy, bộ phim chiếu mạng Con ma ấy tổ chức buổi lễ tuyên truyền. Sáng sớm Kỷ Sơ Hạ đã đến hội trường, gặp được Đặng Thiên Nghiệp đã lâu không gặp ở phòng nghỉ phía sau.
Nhờ phúc của Kỷ Sơ Hạ, gần đây hắn cũng đã chuyển vận, được Đông Hoàng mời ký, mở ra cơ hội và hoài bão, trong lòng thoải mái, thân thể khỏe mạnh, thịt trên mặt gần như lại thêm một vòng.
Đặng Thiên Nghiệp vừa thấy Kỷ Sơ Hạ liền đến gần, như bị thần kinh hỏi:
"Cậu không thật sự đi theo tên kia đó chứ? Gần đây trong giới lan truyền, cậu thật sự quyết định như vậy?"
"Như vậy là cái gì, anh nói rõ ràng đi."
Kỷ Sơ Hạ buồn cười:
"Yên tâm, em không chịu thiệt thòi đâu."
"Anh đây là lo lắng cho cậu, cậu đã kiên trì lâu như vậy, sao đột nhiên lại… Đáng giá không?" Cũng chỉ có Đặng Thiên Nghiệp mới nói thẳng như vậy, vừa vào liền hỏi, không hề lòng vòng, tuy vậy Kỷ Sơ Hạ biết hắn không có ác ý.
"Không có gì đâu, anh đừng nghe người ta nói bậy, không phải như anh nghĩ đâu."
Hai người trò chuyện vài câu, điện thoại di động của Kỷ Sơ Hạ nhận được video call vượt đại dương của Tần Ý, cậu đeo tai nghe vào rồi bấm nút nghe máy.
Sau khi trở về tham dự hôn lễ của Dương Vãn Thanh, Tần Ý lại tiếp tục ra nước ngoài giải quyết công việc, bọn họ đã không gặp mặt rất nhiều ngày rồi.
Lúc gương mặt đẹp trai của Tần Ý xuất hiện trên màn hình điện thoại, Kỷ Sơ Hạ mới phát hiện bản thân thật sự nhớ hắn, loại cảm giác vui sướng và ngọt ngào làm trái tim không khống chế được đập nhanh liên hồi, sống hai mươi mấy năm, cậu chỉ có cảm giác này với một mình hắn mà thôi.
"Sơ Hạ, em đang làm gì vậy?"
Có lẽ Tần Ý vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, vài sợi tóc tùy ý rũ xuống trán, hắn mặc áo choàng tắm, ánh mắt hơi mờ sương, dường như uống quá nhiều làm giọng nói cũng thay đổi, không giống lúc bình thường.
"Em đang ở hiện trường tuyên truyền phát sóng bộ phim chiếu mạng, lát nữa sẽ lên sân khấu, anh uống rượu hả? Sao giờ này còn chưa ngủ?" Kỷ Sơ Hạ tính tính giờ, Tần Ý ở bên kia hẳn là rạng sáng.
Hắn híp mắt suy nghĩ nửa ngày rồi mới trả lời:
"Buổi tối anh tham dự một yến tiệc, uống hơi nhiều một chút. Loại rượu kia rất nặng, trước giờ anh chưa từng uống, có hơi đau đầu."
Kỷ Sơ Hạ nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của hắn, nhịn không được nở nụ cười. Tần Ý như vậy rất hiếm thấy, nhưng thật ra cũng rất đáng yêu.
"Vậy anh ngủ sớm đi, ngủ một giấc sẽ không đau đầu nữa." Kỷ Sơ Hạ dịu dàng dỗ dành hắn.
Tần Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cậu nói:
"Sơ Hạ, anh rất nhớ em."
Kỷ Sơ Hạ cắn môi, nhỏ giọng lặp lại cùng một câu: Em cũng nhớ anh.
Hắn cười khẽ: Lặp lại lần nữa.
Hai tai cậu nóng lên, giọng nói nhỏ hơn một chút:
"Em rất nhớ anh, hôm nay mới phát hiện, anh không có ở đây, em thật sự rất nhớ anh."
Tuần sau anh sẽ về.
Ừ. Kỷ Sơ Hạ hơi xấu hổ, lung tung nói sang chuyện khác:
"Hôm nay Tranh thiếu cũng tới."
Tần Ý nhíu mày: Nó tới làm gì?
Cậu cười nhắc nhở hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!