Chương 9: Chuyện bát tự không hợp này cũng không có biện pháp! Vừa thấy đã xui xẻo rồi!

Bên ngoài đang mưa gió bão bùng, cho nên toàn thân Thẩm Hàm đều ướt đẫm. Phương Nhạc Cảnh kéo cậu ta từ dưới lầu lên nhà, sau khi tắm nước nóng lại uống một ly sữa, mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Hàm vừa uống sữa vừa nấc cục, tóc ướt sũng, như một chú cún con bị người bắt nạt.

Phương Nhạc Cảnh đoán. "Cãi nhau với người đại diện?"

Thẩm Hàm ngồi xếp bằng trêи ghế sa lông, liều mạng gật đầu.

Quả nhiên mà… Phương Nhạc Cảnh hiểu rõ. "Hắn ném đồ ăn vặt của cậu?"

Nhưng mà không ngờ, Thẩm Hàm lần này lại lắc đầu. "Không, là hắn từ chối một bộ phim mời tôi đóng."

"Hả? Vì sao chứ?" Phương Nhạc Cảnh không hiểu. "Đóng phim không phải là chuyện tốt sao?"

"Là phim hoạt hình yêu thích lúc nhỏ của tôi!" Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hàm lại bắt đầu tức giận. "Từ trước tôi đã muốn được diễn, muốn rất lâu rồi!"

"Đại khái là Dương tiên sinh cảm thấy cậu không hợp?" Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận ly sữa không từ cậu ta.

Đôi mắt Thẩm Hàm trông mong hỏi. "Còn gì nữa không?"

Phương Nhạc Cảnh yên lặng giúp cậu ta hâm nóng một ly nữa, còn bỏ thêm dâu tây và đường cát.

Uống sữa dâu tây ngọt ngào, tâm tình Thẩm Hàm hiển nhiên đã tốt hơn nhiều. "Hôm nay tớ tình cờ gặp đạo diễn, mới biết được ngay từ đầu ông ta đã đến tìm tớ, chỉ là bị Dương Hi từ chối, cả cái tên cũng không đề cập với tớ."

Phương Nhạc Cảnh không quen thuộc giới giải trí, cũng không nói nhiều lời, chỉ có thể rút khăn tay ra giúp cậu ta lau miệng.

"Tớ cũng cũng không phải nhất định phải diễn, nhưng ít nhất phải nói cho tớ một tiếng chứ." Thẩm Hàm lại bắt đầu kịch liệt nấc cục.

Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, vừa vỗ lưng cậu ta vừa an ủi.

Di động rung rung kêu, mở ra là tin nhắn của Dương Hi, hỏi cậu Thẩm Hàm có phải ở đó không.

Phương Nhạc Cảnh đưa điều khiển TV cho Thẩm Hàm, còn mình ra ban công gọi điện thoại. Bên ngoài mưa giớ rất lớn, mới mở cửa đã nhanh chóng nổi da gà.

"Xin lỗi, lại quấy rầy cậu." Giọng Dương Hi vẫn trước sau như một không có nhiều cảm xúc.

"Không sao, chúng tôi là bạn tốt." Phương Nhạc Cảnh nhìn thoáng qua phòng khách.

Thẩm Hàm tựa lên sô pha, thở phì phì ăn khoai tây chiên, hiển nhiên là vô cùng muốn mau chóng mập lên, sau đó trở về chọc người đại diện tức chết.

"Cảm xúc của cậu ấy có ổn không?" Dương Hi lại hỏi.

Phương Nhạc Cảnh ăn ngay nói thật. "Không thể nào ổn."

Dương Hi trầm mặc.

Phương Nhạc Cảnh bổ sung. "Hình như cậu ấy rất muốn diễn bộ phim kia."

Dương Hi lạnh lùng nói. "Tôi biết."

Phương Nhạc Cảnh: …

Vậy mà anh còn từ chối.

"Đêm này Hàm Hàm làm phiền cậu." Dương Hi hiển nhiên không muốn nói thêm chuyện phim ảnh. "Ngày mai tôi qua đón cậu ấy."

"Ừ." Phương Nhạc Cảnh gật đầu, sau khi cúp điện thoại liền trở lại phòng ngủ, sau đó cầm một cái chăn đi ra.

Mặc dù là phòng trọ đơn, không dư phòng khách, nhưng may mà giường cũng đủ lớn, hai người ngủ vẫn dư dả. Hai người nằm trong ổ chăn nói chuyện thảo luận một trận, rồi từng người lần lượt ngủ thϊế͙p͙ đi. Thời điểm sau nửa đêm, Thẩm Hàm nằm mơ quay phim võ hiệp, một cước đá vào ngực Phương Nhạc Cảnh, thật giống như một vị đại hiệp tuyệt thế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!