Chương 50: Kinh Hoảng Ở Bãi Đỗ Xe! Loại Quà Này Đến Cùng Có Ý Gì Chứ!

Vài ngày sau, công ty thuận lợi ký hợp đồng với đoàn làm phim, xác định Phương Nhạc Cảnh diễn vai nam chính của "Sự Kiện Bình Lạc". Xuất phát từ lý do tuyên truyền, chuyện này tạm thời được bảo mật, chỉ có vài người trong phạm vi nhỏ biết. Chẳng qua mặc dù chưa được xác nhận chính thức, dân mạng ngược lại không bị ảnh hưởng mà thảo luận nhiệt tình, vẫn là cảnh tượng khí thế ngất trời như trước.

"Nhạc Nhạc." Thẩm Hàm gọi điện thoại đến. "Ngày mai sau khi hoạt động của tớ kết thúc, có muốn cùng nhau đi ăn không?"

"Sợ là không được." Phương Nhạc Cảnh mắt nhìn lịch trình đã sắp xếp, "Ngày mai đạo diễn Nhạc hẹn tớ thảo luận về bộ phim, không biết lúc nào mới xong được."

"Vậy sao, thế thì thôi vậy." Thẩm Hàm tựa vào trêи sô pha, cảm giác tiếc nuối, thật sự là phi thường muốn ăn đại bàn kê (1) và thịt nướng xiên.

"Sáng mai Phùng Chử sẽ đến đón cậu, nghỉ ngơi sớm đi." Dương Hi xin nghỉ phép về nhà, Phương Nhạc Cảnh tự giác đảm nhận nhiệm vụ giám sát, để ngừa cậu lại thức trắng đêm chơi game.

"Được." Thẩm Hàm ngoan ngoãn đáp ứng, cất điện thoại đi tắm rửa. Bởi vì công việc của cậu đã được sắp xếp ổn thỏa, Dương Hi lại chỉ xin nghỉ ngắn ngủi một tuần, cho nên không có yêu cầu công ty đặc biệt gọi người khác thay thế, thay vào đó Phùng Chử tạm thời đảm nhiệm chức trợ lý cho cậu. Nói là trợ lý, thật ra cũng chỉ cần cùng nhau tham gia hai hoạt động thương mại — dù sao Phương Nhạc Cảnh gần đây vừa ký hợp đồng nên mỗi ngày đều ở nhà xem kịch bản, vốn nhàn rỗi không có việc gì, nên hắn cũng mừng rỡ giúp đỡ chuyện này.

Mười một giờ tối, Dương Hi đúng giờ gọi điện thoại tới. "Đi ngủ đi."

"Đã ngủ." Thẩm Hàm nằm trong chăn rầm rì.

"Mấy ngày nay sao lại ngoan thế." Dương Hi bật cười.

Bởi vì chỉ có một mình, không ngoan cho ai xem chứ. Thẩm Hàm yên lặng trả lời ở trong lòng.

"Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa, ngủ ngon." Dương Hi vừa định gác điện thoại, lại bị Thẩm Hàm gọi lại. "Anh đang làm cái gì?"

"Cùng vài người bạn uống rượu." Dương Hi đứng trêи ban công.

"Là ai vậy?" Thẩm Hàm tiếp tục hỏi.

"Hàng xóm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn có vài người bạn đại học." Dương Hi luôn luôn rất kiên nhẫn với cậu.

"Ừ." Thẩm Hàm nghĩ nghĩ. "Buổi tối tôi chỉ ăn củ cải chiên () và rau trộn."

"Chỉ có nhiêu đó?" Đuôi lông mày Dương Hi khẽ nhếch.

Thẩm Hàm hừ hừ một chút. "Còn có một ít thịt kho tàu." Nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Chỉ có một miếng nhỏ thôi."

Dương Hi cười ra tiếng.

Nghe hắn cười, tâm tình Thẩm Hàm cũng tốt lên. "Anh cũng không nên uống quá muộn, nhớ nghỉ ngơi sớm."

"Được." Ánh mắt Dương Hi dịu dàng. "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Thẩm Hàm gác điện thoại, ôm gối đầu cọ cọ.

Ở nhà bên kìa, Phương Nhạc Cảnh vẫn đang ngồi trêи thảm xem kịch bản. Nghiêm Khải sau khi xử lý công việc trong phòng làm việc xong, liền tiến lại ôm lấy cậu. "Không cho xem nữa, tắm rửa đi ngủ."

"Cho em nửa giờ nữa." Phương Nhạc Cảnh giãy dụa.

"Không được." Nghiêm Khải đẩy cậu vào phòng tắm, thật đúng là tà mị lại bá đạo.

"Em cũng chưa bao giờ quấy rầy công việc của anh." Phương Nhạc Cảnh kháng nghị, "Chuyện này không công bằng."

"Lần sau hoan nghênh em tới quấy rầy." Nghiêm Khải thản nhiên.

Phương Nhạc Cảnh bị nghẹn một chút.

Chuyện bực tức nhất trêи đời này, chính là nói đạo lý với một người không nói đạo lý.

Nghiêm Khải thò tay nhéo nhéo chóp mũi cậu, "Anh không muốn thấy em quá mệt mỏi, đã sắp rạng sáng rồi. Huống hồ sắp tới phải bắt đầu quay phim, bây giờ đã không ngủ đủ, tương lai phải làm thế nào đây."

"Em thích nhân vật này." Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh. "Cho nên muốn cố gắng diễn sao cho hoàn mỹ nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!