Tuy rằng rất muốn để Nghiêm Khải triệt để quên việc này, nhưng sự thật chứng minh giám đốc nói được là làm được. Thứ sáu kế tiếp, Phương Nhạc Cảnh nhận được một tin nhắn từ QQ – giữa trưa ngày mai cùng nhau ăn cơm.
Bởi vì công ty thường xuyên tổ chức liên hoan, cho nên Phương Nhạc Cảnh cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhắn lại "Được." Sau đó lại hỏi, ăn cơm ở chỗ nào?
Một phút đồng hồ sau, đối phương nhắn lại – Khê Biên.
Nghe có chút quen tai, Phương Nhạc Cảnh gãi gãi cái mũi, nghĩ lại xem trước đây đã từng đi ăn chưa, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một cái quán – Khê! Biên! Là quán ăn ở trong núi lần trước không tìm được kia?
Nhìn lại người gởi tin nhắn, Phương Nhạc Cảnh triệt để choáng váng.
Phương Nhạc Cảnh vô lực gục xuống bàn, cảm thấy tiền đồ một mảnh ảm đạm.
Di động rung rung kêu, bắt máy thì nghe thấy thanh âm tràn ngập chờ mong của Thẩm Hàm. "Ngày mai cậu có bận gì hay không?"
Phương Nhạc Cảnh thở dài thở ngắn. "Có."
"Không thể hoãn hả?" Thẩm Hàm lập tức bi phẫn. "Tớ vừa mới mua đĩa trò chơi mới nhất, hơn nữa rất vất vả mới đẩy tên quản lý đi được." Từ khi bị nhặt về nhà một lần, hai người đã rất tự nhiên mà trở thành đồng minh cách mạng, lúc rãnh rỗi sẽ tụ tập ăn đồ ăn vặt chơi game, quả thật không thể sảng kɧօáϊ hơn, đó cũng là lạc thú ít ỏi trong kiếp sống bị bức áp giảm béo của Thẩm Hàm.
Phương Nhạc Cảnh đau xót vô cùng. "Cái này thật sự không thể."
Thẩm Hàm không cam lòng cũng không muốn cúp điện thoại, thật sự là muốn khóc!
Dương Hi tựa vào một bên, ôm cánh tay nhìn cậu ta.
Thẩm Hàm. "Hừ!"
Dương Hi nói. "Ngày mai không đi đâu hết?"
Thẩm Hàm nắm tay. "Tôi sẽ không đi tập thể hình, ngày mai là ngày lễ."
Dương Hi đi ra ngoài. "Nhà của tôi cũng có máy chơi game."
"Vậy thì thế nào!" Thẩm Hàm bất động. "Nhà của tôi cũng có."
Thân hình Dương Hi lắc lắc.
Thẩm Hàm còn đang tức giận. "Nhất định là hồ ly tinh ngực lớn câu dẫn Nhạc Nhạc đi rồi!" Quả thực đáng giận.
Đầu sỏ gây tội hắt hơi một cái, thuận tay rút một tờ khăn giấy ra.
Bạch Dực bưng một ly cà phê đá tiến vào. "Bị cảm sao?"
Nghiêm Khải lắc đầu, tiếp nhận cà phê uống một hơi. "Sao lại còn ở công ty, không phải nói đi họp hả?"
"Lập tức đi đây." Bạch Dực nói. "Ngày mai nhà tôi nấu ăn, muốn đến ăn hay không?"
"Không cần, ngày mai có hẹn rồi." Nghiêm Khải nói.
Ánh mắt Bạch Dực lập tức ý vị sâu xa. "Hẹn hò hả?"
Nghiêm Khải dở khóc dở cười. "Cậu suy nghĩ nhiều quá đó."
Bạch Dực muốn hỏi tận gốc. "Anh—"
"Đi họp." Nghiêm Khải ngắt lời hắn, rõ ràng không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Bạch Dực đành phải thức thời câm miệng.
Loại sự tình này chẳng lẽ không phải rất bình thường sao, rốt cuộc có cái gì phải tránh né chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!