Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng ngủ, một hàng chậu cây xanh mởn đặt bên cửa sổ, trong không khí có hương hoa ly ly thoang thoảng. Đồng hồ trêи tường kêu tích tắc, mọi thứ đều an bình và tốt đẹp.
Phương Nhạc Cảnh chôn mình trong ổ chăn ấm áp, chậm chạp không muốn thức giấc, cũng không biết là mơ thấy cái gì, mày có chút nhăn lại.
Nghiêm Khải nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên, muốn kéo chăn cao thêm một ít.
"Mấy giờ rồi?" Phương Nhạc Cảnh mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Tám giờ, còn rất sớm." Nghiêm Khải ôm cậu vào trong lòng.
"Ừm." Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh, cổ họng có hơi khàn. "Anh không đi làm sao?"
"Không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, huống hồ công ty còn có Bạch Dực." Nghiêm Khải vỗ vỗ phía sau lưng cậu. "Buổi sáng ở nhà với em."
Vừa nghĩ đến buổi chiều phải bay đến Ý, Phương Nhạc Cảnh liền cọ cọ đầu trước ngực anh.
"Sốt nhẹ rồi." Giọng nói Nghiêm Khải rất dịu dàng. "Tối hôm qua mệt mỏi quá?"
Lỗ tai Phương Nhạc Cảnh đỏ bừng, thò tay che cái miệng của anh lại. Chăn trượt xuống qua một bên, lộ ra bờ vai chi chít dấu hôn ái muội.
Nghiêm Khải bật cười, cầm tay cậu hôn hôn. "Nghe lời, ngủ tiếp một lúc nữa đi."
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, cảm nhận được tay anh đang ấn nhẹ lên lưng mình, cảm giác nhức mỏi trêи thân thể cũng giảm bớt một chút, ma sát rất thoải mái. Vì thế cả người cậu cũng trở nên trầm tĩnh hơn, không bao lâu lại nặng nề thϊế͙p͙ đi.
Nghiêm Khải cúi đầu, ấn một nụ hôn nhẹ lên khoé môi cậu, đáy mắt ngập tràn cưng chiều.
Buổi chiều, Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử cùng đi theo đội quảng cáo lên máy bay sang Ý. Mà vài giờ sau, Thẩm Hàm và Dương Hi cũng cùng nhau bay đến một thành phố ven biển, chuẩn bị tham dự buổi dạ tiệc từ thiện của một ngôi sao.
Bởi vì lượng công việc gần đây có chút nhiều, cho nên Thẩm Hàm cơ hồ ngủ cả một đường. Khi đến khách sạn vừa vặn là mười giờ đêm. Dương Hi chỉnh chăn cho cậu. "Muốn uống sữa hay không?"
"Không." Thẩm Hàm tắm rửa xong thì ngồi ở bên giường. "Buồn ngủ."
"Ngủ một đường rồi mà còn buồn ngủ?" Dương Hi buồn cười.
"Ngủ trêи máy bay không thoải mái." Thẩm Hàm vừa ngáp vừa chui vào ổ chăn, ngay cả mắt cũng chẳng mở ra nổi.
"Ngủ ngon." Dương Hi nói. "Hoạt động tổ chức vào đêm mai, cậu có thể ngủ đến mười hai giờ trưa."
Thẩm Hàm mơ mơ màng màng than thở một câu, rồi nhanh chóng ngủ vù vù. Dương Hi chỉnh chăn cho cậu, vốn dĩ muốn trở về phòng bên cạnh, lúc đi ra ngoài lại không nhịn được mà dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Thẩm Hàm đá chăn xuống dưới, nằm trêи giường vùi mặt vào gối đầu tiếp tục ngủ.
Dương Hi có chút bất đắc dĩ, hắn chưa từng thấy người nào đến lúc ngủ cũng không thành thật đến như vậy.
Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Hàm lại đổi tư thế, nằm vắt ngang trêи giường.
Dương Hi rón rén ôm lấy tay chân cậu, nhét về trong ổ chăn một lần nữa.
Thẩm Hàm mơ mơ màng màng mở to mắt.
"Ngủ ngoan nào." Dương Hi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.
Thẩm Hàm lật người, đôi môi vừa chạm vào gò má hắn, cũng mềm mềm như chính người cậu vậy.
Dương Hi hơi hơi cứng người một chút.
Thẩm Hàm hừ hừ như heo con, nhìn qua như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Người mình thích nằm ở dưới thân mình, nhìn cánh môi gần trong gang tấc kia, lần đầu tiên trong đáy mắt Dương Hi có nét do dự và đấu tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!