Lâu đài ban đêm rất im lặng, Nghiêm Khải tắm xong đi vào phòng ngủ, đã thấy Phương Nhạc Cảnh đang nằm sấp trêи giường xem di động, bộ dạng hết sức chăm chú.
"Không cho chơi." Nghiêm Khải vươn một tay che mắt cậu.
"Là đạo diễn Chung, gần đây anh ta đến Paris lấy cảnh." Phương Nhạc Cảnh thả điện thoại qua một bên, xoay người ngồi dậy. "Đang nói chuyện phiếm với em."
"Chỉ là nói chuyện phiếm?" Nghiêm Khải tựa vào đầu giường, ôm người vào lòng mình.
"Còn hỏi em muốn tham gia phim điện ảnh của anh ta không." Phương Nhạc Cảnh nói. "Đề tài dân quốc."
"Rồi sao nữa?" Nghiêm Khải xoa bóp má cậu. "Em nghĩ như thế nào?"
"Chỉ là vô tình nhắc tới khi tán gẫu mà thôi, không cần phải trả lời lập tức." Phương Nhạc Cảnh nói. "Em còn chưa biết kịch bản thế nào mà."
"Quyết định ở lại giới giải trí ư?" Nghiêm Khải hỏi.
"Cũng hơi muốn." Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. "Anh thấy thế nào?"
"Anh tôn trọng quyết định của em." Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. "Cho dù tương lai làm cái gì, bản thân vui vẻ là được rồi."
"Cũng không sốt ruột." Phương Nhạc Cảnh ôm anh, lười biếng cọ cọ. "Đợi đến lúc về nước rồi cân nhắc."
"Ừa." Nghiêm Khải xoay người đè cậu, âu yếm hôn lên cổ, giọng nói trầm thấp và ái muội. "Bây giờ đừng nói chuyện đó."
"Không cho." Phương Nhạc Cảnh theo bản năng né tránh.
Nghiêm Khải cầm tay cậu, đưa đến bên miệng hôn hôn, đáy mắt là nét động tình không thể che dấu.
Phương Nhạc Cảnh lùi vào chăn, cảnh giác nói. "Em còn chưa chuẩn bị tốt."
Nghiêm Khải vuốt vuốt mũi cậu. "Vậy em muốn chuẩn bị bao lâu?"
"Không biết." Phương Nhạc Cảnh chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, từ cổ đến lưng đều hồng hồng.
Nghiêm Khải bật cười. "Sao lại dễ dàng thẹn thùng như vậy."
Phương Nhạc Cảnh triệt để che kín người mình, hơn nữa còn có ý đồ thong thả lăn qua bên kia.
Nghiêm Khải nhắc nhở. "Sắp ngã xuống rồi."
Phương Nhạc Cảnh nhất thời dừng lại, nửa ngày mới rầu rĩ nói. "Ngủ!"
Nghiêm Khải bất đắc dĩ trong lòng, kéo người qua ôm vào ngực. "Sợ cái gì, sao anh nỡ ép buộc em được."
Cách áo ngủ hai người, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trêи người đối phương, Phương Nhạc Cảnh vòng tay qua eo anh, cảm giác có chút… buồn bực.
Không hít thở được không khí trong lành khiến cậu choáng váng.
Qua một lúc, Nghiêm Khải hỏi. "Em định cứ nhốt mình trong chăn như vậy?"
Phương Nhạc Cảnh giả chết.
Nghiêm Khải vươn tay tắt đèn đầu giường, mạnh mẽ lôi cậu ra ngoài một chút. "Ngủ ngon."
Phương Nhạc Cảnh chôn mặt trước ngực anh, quả thực nóng đến muốn bay lên. Thật ra bình thường cậu cũng không phải người dễ đỏ mặt, thế nhưng không biết vì cái gì, gần đây chỉ cần một ánh mắt một câu nói của Nghiêm Khải, thập chí chỉ là nhiệt độ hơi thở anh, đều có thể khiến cậu thiêu đốt trong nháy mắt. Nhất là vào thời điểm này, quả thực rất khó chịu.
Ánh mắt dần dần thích ứng khung cảnh bốn phía, trong phòng lặng yên, sau một hồi đấu tranh tâm lý, Phương Nhạc Cảnh cuối cùng vẫn lặng lẽ ngẩng đầu, muốn xem thử anh ngủ hay chưa, kết quả vừa vặn nhìn thấy sự dịu dàng dưới đáy mắt đối phương.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!