Chương 34: May Mắn Cũng Không Có Cách Nào! Chúng Tôi Vốn Là Anh Em Tốt!

"Công khai cái gì?" Phương Nhạc Cảnh cảm giác sấm sét ầm ầm nổ tung.

"Nhạc Nhạc." Nghiêm Khải ở đầu kia điện thoại gọi cậu. "Em đang nói cái gì?"

"…" Phương Nhạc Cảnh tiếp tục đầu óc trống rỗng.

"Giám đốc Nghiêm công khai yêu đương!" Thẩm Hàm ngồi ở trêи thảm, hưng trí bừng bừng lặp lại một lần, sau đó đưa iPad qua cho cậu xem tin tức. "Nhưng mà không biết là ai."

"Nhạc Nhạc." Nghiêm Khải cảm giác trong ống nghe có chút ồn ào, vì thế nhíu mày. "Em đang nói chuyện với ai?"

"Là Hàm Hàm." Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không biết sao là sao, cũng không nói gì nhiều. "Thôi, em tắt máy trước đã, lát nữa lại gọi về cho anh."

"Bà Sáu thật cao cấp." Thẩm Hàm khen ngợi. "Còn có thể gọi điện quốc tế." Quả thực không thể mốt hơn, quá quá FASHION!

Phương Nhạc Cảnh:…

"Tớ vào phòng tắm phun thuốc cho cậu." Thẩm Hàm đưa iPad cho cậu, còn mình cầm thuốc diệt côn trùng dũng cảm đi tiêu diệt Godzilla.

Phương Nhạc Cảnh mở một trang mới, thấy Nghiêm Khải đăng trạng thái kia, đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, sau đó liền… mãnh liệt vùi mặt vào trong gối đầu! Lỗ tai nóng bỏng cơ hồ như bị thiêu đốt, khóe miệng lại không tự giác cong lên, trong lòng ấm áp dâng trào, như có mật đường tan chảy.

"Báo cáo! Phòng tắm đã được sửa sang sạch sẽ… Hả!" Thẩm Hàm buồn bực. "Cậu muốn ngủ lúc này?"

"Không có." Phương Nhạc Cảnh trong chăn rầu rĩ đáp một câu.

"Thế sao lại chui hết vào chăn rồi!" Thẩm Hàm mạnh mẽ tha cậu ra ngoài, sau đó liền bị kinh ngạc một chút. "Sao mặt lại hồng như vậy? Bệnh rồi ư?"

"Không có." Phương Nhạc Cảnh nói. "Tớ vừa chà xát mình, lưu thông máu."

"Vậy sao?" Thẩm Hàm vô giúp vui. "Chà cho tớ một chút." Lưu thông máu gì gì đó mới nghe đã biết phi thường khỏe mạnh.

Phương Nhạc Cảnh vươn tay đánh người.

"Keo kiệt." Thẩm Hàm rầm rì kháng nghị, sau đó nằm bên người Phương Nhạc Cảnh tiếp tục chơi iPad, thuận tiện hóng hớt. "Cậu cảm thấy bạn gái giám đốc Nghiêm sẽ là ai?"

Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh. "Không biết."

"Đoán một cái đi." Thẩm Hàm năn nỉ. "Cậu quen thân với giám đốc Nghiêm, khẳng định sẽ biết nhiều hơn tớ."

Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt. "Không đoán."

Thẩm Hàm cảm khái. "Không nghĩ tới giám đốc Nghiêm cũng sẽ yêu đương, thật sự là đáng sợ."

Phương Nhạc Cảnh:…

"Tớ cảm giác anh ta đặc biệt hung dữ!" Thẩm Hàm tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

"Cơm sắp chín chưa?" Phương Nhạc Cảnh nói sang chuyện khác.

"Tớ đi xem xem." Thẩm Hàm quả nhiên trúng kế chạy xuống lầu – cho nên mới nói ham ăn gì đó thật sự rất dễ dụ khị.

Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra, tay chân rón rén đi khoá cửa, sau đó gọi về cho Nghiêm Khải, giọng nói rất thấp. "Em thấy rồi."

"Rồi sao?" Nghiêm Khải cười khẽ.

Phương Nhạc Cảnh lại bắt đầu rầm rầm thiêu đốt, hơn nữa có xu thế càng thiêu càng cháy dữ dội.

"Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công khai tốt nhất, cho nên chỉ có thể làm như vậy." Giọng Nghiêm Khải dịu dàng. "Anh yêu em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!