Chương 19: Đêm nay cần tôi ở đây sao! Tất nhiên là cần!

Nhìn dân mạng hừng hực khí thế trả lời, Nghiêm Khải cảm thấy có chút choáng váng đầu. Mà trạch nam đêm khuya vẫn đang siêng năng phản hồi, một bộ phận tỏ vẻ vì cái gì đảng khoe khoang xuất hiện liên tục, có bạn gái cũng không phải là ghê gớm mà, quả thực xứng đáng bị treo ngược lên đánh. Một bộ phận khác lắc đầu biểu lộ chủ nhà còn không "dựng" được, các người so đo làm gì, nhìn chúng tôi có vẻ ghen tị rất ghê gớm, thật ra không có, chủ nhà vạn lần đừng sợ!

Đương nhiên trong đó còn lẫn lộn một ít người làm hoá đơn giả, quảng cáo bán thuốc mê, ngoài ra vì để đáp ứng nhu cầu của chủ nhà, thậm chí không ít avatar mặc blouse trắng xuất hiện, nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh đến với Nam khoa bệnh viện Thần Châu, quân y học cổ truyền, 998 chữa trị tất cả các bệnh nan y, quả thật không thể chuyên nghiệp hơn.

Nghiêm Khải quyết đoán đóng trang web, vào phòng bếp rót một ly nước lạnh.

Thật sự cần bình tĩnh một chút.

Sắc trời dần dần hửng sáng, mặt trời ngoài cửa sổ chầm chậm dâng lên, ánh nắng vàng ươm rọi vào căn phòng, lũ chim hót ríu rít trong sân, mọi thứ đều thanh bình và tuyệt đẹp. Nghiêm Khải ngồi trêи sô pha, hơi hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gần đây thật sự rất bận, bận rộn đến mức đã lâu rồi không được thả lỏng như vậy.

Đôi chút âm thanh vang lên từ phòng bên cạnh, Nghiêm Khải đứng lên mở cửa phòng, vừa lúc gặp phải Phương Nhạc Cảnh ra ngoài.

"Sớm vậy?" Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn.

Nghiêm Khải bật cười. "Em sớm hơn."

"Em đặt đồng hồ báo thức." Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.

"Sao không ngủ nhiều một chút, lát nữa tài xế mới đến" Nghiêm Khải chỉnh chỉnh tóc cho cậu. "Đến lúc về lại đoàn phim, muốn ngủ nướng cũng không dễ dàng như vậy."

Phương Nhạc Cảnh đề nghị. "Hay cùng làm bữa sáng đi."

"Cầu còn không được." Nghiêm Khải nhướn mày, đi vào bếp với cậu.

Cửa sổ phòng bếp rất lớn, nắng trời ấm áp rót vào, Phương Nhạc Cảnh cúi đầu cẩn thận nghiên cứu cách dùng máy pha cà phê. Nghiêm Khải từ phía sau dịu dàng ôm lấy cậu. "Không được thì thôi, uống nước trái cây được rồi."

Phương Nhạc Cảnh "ừ" một tiếng, đứng thẳng người muốn đến tủ lạnh lấy nước trái cây, lại không đẩy được tên đang bám chặt như bôi keo trêи người cậu.

Nghiêm Khải nghiêng người hôn hôn cậu.

Phương Nhạc Cảnh buồn cười. "Đây là cái mà anh gọi là giúp đỡ sao?"

"Không nỡ để em đi." Giọng Nghiêm Khải rất trầm thấp.

"Mấy tháng thôi mà." Phương Nhạc Cảnh nói.

Nghiêm Khải: "Mấy tháng còn không dài sao?"

Phương Nhạc Cảnh lấy hai cái ly từ trong tủ khử trùng ra. "So sánh với một đời, thật sự không lâu lắm."

Nghiêm Khải hơi hơi sửng sốt.

Phương Nhạc Cảnh đưa nước trái cây cho anh, bình tĩnh nói. "Mang qua đi."

Khoé miệng Nghiêm Khải cong lên. "Một đời?"

Phương Nhạc Cảnh bưng sandwich ra ngoài. "Ừ, một cái chén."

Nghiêm Khải bị chọc cười, đặt nước trái cây lên bàn trong phòng ăn, sau đó liền lại gần muốn chiếm chút tiện nghi, kết quả vừa vặn nghênh đón một cái sandwich ập tới.

Phương Nhạc Cảnh nhìn rất ung dung. "Ăn bữa sáng đi!"

Nghiêm Khải dở khóc dở cười, thò tay xoa bóp má cậu.

Phương Nhạc Cảnh cắn một miếng sandwich chậm rì rì, cảm giác…… Hương vị cũng không tệ lắm.

Với thân phận hai người, Nghiêm Khải tất nhiên không thể trực tiếp chở cậu về trường quay. Sau khi ăn xong bữa sáng, tài xế cũng đến đón người đúng giờ. Phương Nhạc Cảnh mang theo túi sách xuống lầu, xoay người nhìn Nghiêm Khải. "Em về đây."

Nghiêm Khải gật đầu. "Có thời gian anh lại đến thăm em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!