Chương 18: Chủ Nhà Đừng Nói Xạo Chắc Chắn Là Nhà Ngươi Không “Dựng” Được

Thật ra trước khi đến nơi này, Nghiêm Khải cũng đã nghĩ qua vô số lần, lúc hai người ở chung sẽ là hình ảnh thế nào, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nghĩ được, bản thân mình lại ở phòng khách xem báo, mà cậu ấy thì ngủ trong phòng ngủ. Càng không nghĩ đến chính là, cho dù như vậy mình cũng cảm giác thật sự… thoả mãn.

Trong một đêm đã ngây thơ đến như vậy, cả chính mình cũng thấy có chút buồn cười.

Buổi chiều ba giờ, Phương Nhạc Cảnh rốt cuộc tỉnh ngủ triệt để, đi dép lê xuống lầu.

Nghiêm Khải đặt báo lên bàn. "Lần này tỉnh thật chưa?"

Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. "Muốn nghe lời thật không?"

"Lời thật là tỉnh ngủ hay là chưa tỉnh ngủ?" Nghiêm Khải hỏi.

Phương Nhạc Cảnh nói. "Chưa tỉnh ngủ."

Nghiêm Khải quyết đoán nói. "Vậy tôi đây muốn nghe nói dối."

Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, ngồi xổm trước bàn trà ăn ô mai.

"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. "Nói trước để dì chuẩn bị sẵn."

"Không quá đói." Phương Nhạc Cảnh khoanh chân ngồi ở trêи thảm, ngẩng đầu nhìn anh. "Hay là chúng ta tự làm?"

Nghiêm Khải buồn cười. "Chúng ta?"

Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, sửa lời nói. "Tôi."

"Tôi rất vui lòng hỗ trợ." Nghiêm Khải nhướn mày. "Chỉ cần cậu không chê tôi quấy rối."

"Thời gian còn sớm." Phương Nhạc Cảnh xem đồng hồ treo tường, đứng lên nói. "Hay tôi lại đi ngủ một lúc."

Nghiêm Khải đau đầu, vươn tay kéo cậu về sô pha. "Buổi tối ngủ tiếp."

"Ừm." Phương Nhạc Cảnh quay đầu vô tội nhìn anh. "Vậy hiện tại cần làm gì?"

Nghiêm Khải:……

Biểu tình Phương Nhạc Cảnh vô cùng nghiêm túc.

Không khí có vẻ cũng không tệ lắm, Nghiêm Khải hạ quyết tâm, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, mắt Phương Nhạc Cảnh bỗng sáng lên. "A, có trò chơi điện tử."

Nghiêm Khải nhất thời không phản ứng kịp. "Hả?"

Phương Nhạc Cảnh chạy đến bên cạnh TV, lấy tay cầm từ bên dưới ra, chờ mong nói. "Có thể chơi không?"

"… Đương nhiên." Tâm tình Nghiêm Khải có chút phức tạp, hơn nữa rất muốn đánh tên Mục Thu cho anh mượn toà biệt thự này một trận – trong nhà có thứ này vì sao không giấu đi hả. (Anh Mục Thu toàn bị bạn bè mình doạ đánh =)))) 

Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng hoan hô, cắm ổ điện vào rồi rủ rê. "Chơi cùng tôi đi?"

Biểu tình Nghiêm Khải cứng đờ.

Phương Nhạc Cảnh thử nói. "Không phải anh không biết chơi chứ?"

Nghiêm Khải:…

Không biết thật.

Phương Nhạc Cảnh ngoắc ngoắc ngón tay với anh. "Tôi dạy cho anh."

Nghiêm Khải đành phải ngồi dưới đất với cậu, tiếp nhận một tay cầm điện tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!