Chương 127: (Vô Đề)

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis.

Phóng viên hay tin bèn lập tức hành động, nhưng đến khi chạy tới trụ sở của Truyền thông Đông Hoàn lại được cho biết Nghiêm Khải từ ba ngày trước đã nghỉ làm, địa điểm hôn lễ tạm thời giữ bí mật, chừng nào có ảnh cưới sẽ thông báo kèm bản thảo gửi tới cho phía truyền thông, hy vọng mọi người lượng thứ!

Một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương, Thẩm Hàm thư thái ngửa mặt trên ghế phơi bụng nhỏ ra, trên tay còn ôm một quả dừa lớn.

"Lại lười biếng rồi." Doãn Nhiên ngồi cạnh cậu ta, "Mọi người đều đang bận rộn hết."

"Em cũng muốn giúp lắm, nhưng Nhạc Nhạc nói nếu em còn không biến đi thì sẽ ném em xuống biển." Thẩm Hàm đẩy kính râm xuống, tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.

Thật không hổ là yêu tinh nhỏ của tổng giám đốc, điêu ngoa tùy hứng y như trong tiểu thuyết.

"Cậu có cảm thấy mấy ngày nay Nhạc Nhạc có hơi căng thẳng quá mức không?" Doãn Nhiên hỏi.

"Có, nhưng cũng không kỳ quái." Thẩm Hàm nói, "Boss nhất định cũng phát hiện, nên nới chọn đảo này làm địa điểm tổ chức hôn lễ."

"Căng thẳng thì quan hệ gì với đảo này?" Doãn Nhiên nghi hoặc.

Thẩm Hàm vẫn bình tĩnh nói, "Vì như thế thì không thể nào bỏ trốn được." Nếu không, dựa theo giá trị vũ lực của Nhạc Nhạc, một đêm chạy tới Narnia cũng không thành vấn đề.

Doãn Nhiên giật mình, phụ hoạ nói, "Chị thấy cậu nói rất đúng."

Thẩm Mập đắc ý, "Dĩ nhiên rồi." Mở miệng đã có thể nói trúng chân tướng, không hổ là Mập _ triết lý.

Trong phòng khách sạn, Phương Nhạc Cảnh tựa đầu giường, không yên lòng xem tivi.

"Em có muốn ra ngoài một chút không?" Nghiêm Khải ngồi lên mép giường hỏi.

"Không." Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.

"Cứ thế này thì buồn hỏng người đấy." Nghiêm Khải xoa tóc cậu, "Dạo này làm sao vậy, cứ bồn chồn không yên."

Phương Nhạc Cảnh thành thật trả lời, "Lo lắng."

Nghiêm Khải hỏi, "Sao mà lo?"

"Không biết." Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, "Chẳng lẽ anh không lo?"

Nghiêm Khải lắc đầu, "Anh vui còn chẳng kịp."

Phương Nhạc Cảnh phồng má, "À."

Nghiêm Khải cười lắc đầu, với điều khiển tắt TV đi, "Không muốn ra ngoài thì em ngủ một chút đi, đến tối chúng mình ra biển giải sầu."

"Vâng." Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn rúc trong ổ chăn, vẫn cảm thấy… thật lo lắng!

Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã dần tối xuống, dưới ánh đèn giường mờ nhạt, Phương Nhạc Cảnh tỉnh lại, kéo chăn xuống duỗi eo một cái.

Thẩm Mập mặt cười toe xuất hiện ngay trước mặt.

Vẻ mặt Phương Nhạc Cảnh cứng đờ.

Thẩm Hàm nhiệt tình, "Chào buổi tối."

Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, "Để tớ tỉnh lại lần nữa, cậu nhớ đừng tới dọa người."

"Đừng đùa." Thẩm Hàm kéo cậu dậy, "Nên đi ăn thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!