Chương 1: Giám Đốc Công Ty Lừa Đảo - Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm

Nghiêm Khải đi ra từ cửa lớn công ty, vốn dĩ muốn xuống phố ăn cơm, ánh mắt lại vô tình đảo sang một người qua đường – thực lòng mà nói là một nam sinh rất xinh đẹp, tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, gương mặt sạch sẽ, đang đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn vào trung tâm mua sắm. Ánh mặt trời bao lấy cả người cậu, an an tĩnh tĩnh, như một bức tranh tĩnh mặc xuất hiện giữa lòng phố xá trầm uất.

Là người đứng đầu của ngành giải trí trong nước, Nghiêm Khải nổi tiếng có con mắt độc đáo. Người mới qua sự tuyển chọn của anh, gần như đều có thể phát triển thuận buồn xuôi gió trong cái vòng luẩn quẩn này. Vừa hay công ty đang muốn đào tạo một số người mới, Nghiêm Khải dự định lại gần hỏi thăm một chút. Bỗng có một người đàn ông trung niên mặt mày lấm lét đi ra từ phía bên trong, đứng trước mặt nam sinh kia.

Nghiêm Khải nhíu mày, nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm náo nhiệt nhất thành phố, phồn hoa thì phồn hoa, nhưng vẫn có không ít công ty giả dùng thông báo tuyển dụng người mẫu diễn viên để lừa bịp, mà mục tiêu lớn nhất chính là loại sinh viên chưa rõ chuyện đời này. Nhẹ thì lừa tài, nặng thì lừa sắc, trên mạng thường xuyên đưa tin về việc này, nhưng vẫn có không ít người mắc mưu.

Thấy nam sinh kia hình như không có nghi ngờ gì, lại còn nói chuyện phiếm với tên đàn ông đánh khinh ấy, Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, nhanh chóng đi tới, vừa vặn nghe được nam sinh cười nói. "Được nha, vậy đến công ty của ông trước."

"Xin chào." Nghiêm Khải mạnh mẽ cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.

"Anh là ai?" Ánh mắt nam sinh khó hiểu.

"Muốn làm minh tinh?" Nghiêm Khải hỏi.

Nam sinh liều mạng gật đầu.

"Đến công ty của tôi." Nghiêm Khải rất rõ ràng.

"Này này, là tôi tìm được cậu ta trước." Tên đàn ông đáng khinh nghe thấy liền mất hứng. "Có biết cái gọi là đến trước đến sau không?"

"Đúng vậy, tôi đã đáp đồng ý đến buổi thử vai của ông ta rồi." Nam sinh cũng đệm theo. "Anh nhanh tránh ra đi."

Lần đầu tiên trong đời bị người khác đuổi, Nghiêm Khải có chút buồn bực.

Nam sinh còn đang nhìn anh đầy cảnh giác, nói chắc chắn. "Anh này, ngay cả danh thiếp cũng không có, vừa thấy đã biết là kẻ lừa đảo!"

"…" Nghiêm Khải hiếm khi tức đến chóng mặt, cậu ta rốt cuộc có đầu óc hay không? Cho dù chỉ nhìn bề ngoài, cũng rất dễ biết được ai mới là người tốt chứ?!

"Chúng ta đi nhanh lên, không cần để ý đến anh ta." Nam sinh giữ chặt tên đàn ông đáng khinh. "Gần đây tôi không có lớp, chụp quảng cáo gì đều có thể phối hợp!"

Đối phương cười ha hả, mang theo nam sinh quẹo vào ngõ tắt nhỏ, vừa đi vừa quay lại nhìn Nghiêm Khải đầy khiêu khích.

Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, lớn lên cũng không tệ, chỉ là quá ngu xuẩn. Vì vậy anh cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, trực tiếp quay về công ty – với chỉ số thông minh này, cho dù diện mạo có đẹp cũng không thể làm minh tinh được. Nghĩ như vậy, bản thân anh ngược lại có chút biết ơn tên lừa đảo, nếu ký hợp đồng với cậu ta, tương lai sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

***

Đường dành cho người đi bộ có rất nhiều ngõ tắt, Phương Nhạc Cảnh đi theo tên đàn ông đáng khinh, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng trong một toà cao ốc rách rưới, trên cửa sắt treo không ít bản hướng dẫn, phần lớn là thẩm mỹ viện và công ty giải trí, vì thế cậu nhíu mày. "Không phải vừa rồi ông nói là công ty lớn sao?"

"Chính là công ty lớn mà!" Tên đàn ông đáng khinh gọi là Cẩu Tứ Mao, mới vào làm không bao lâu, nhưng ngược lại được trời thương, cơ bản ba ngày đã có thể lừa được một người.

"Ông doạ ai đó, đây mà cũng có thể gọi là công ty lớn hả?" Phương Nhạc Cảnh bất mãn, xoay người muốn bỏ đi.

"Đừng có gấp." Cẩu Tứ Mao giữ chặt cậu. "Vừa rồi tôi chưa nói rõ ràng, đây là công ty chi nhánh."

"Công ty mẹ ở đâu?" Phương Nhạc Cảnh không được như ý thì dây dưa không bỏ.

Cẩu Tứ Mao nói khoác không biết ngượng. "Ở Cẩm Hoàn." Đó là toà cao ốc cao nhất thành phố, đắt đỏ đến mức có thể khiến người nhảy lầu, tuỳ tiện lôi từ bên trong cũng ra được một công ty lớn.

"Oa." Phương Nhạc Cảnh quả nhiên bị kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh. "Có thật không vậy?"

"Đương nhiên rồi, nếu không sao tôi có thể bồi dưỡng cậu thành minh tinh được." Cẩu Tứ Mao dào dạt đắc ý. "Có biết Tô Nặc không? Ảnh đế trong giới, chính là ngôi sao từ công ty chúng tôi đào tạo ra đó."

"Tôi cũng có thể làm ảnh đế sao?" Trong mắt Phương Nhạc Cảnh tràn ngập chờ mong.

"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan không thành vấn đề." Cẩu Tứ Mao hứa hẹn. "Trong vòng ba năm có thể khiến cậu bước vào Cannes (1)."

Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nở rộ nét tươi cười tươi trẻ, đi theo Cẩu Tứ Mao vào trong cánh cổng sắt.

"Không có thang máy hả?" Đứng ở cầu thang, Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!