Edit: Lyn Lyn
Beta: Chu
"Sao anh biết tôi ở đây?"
Trong phòng, Hạ Dư tự rót một ly vang đỏ cho mình, cũng rót cho Tạ Thanh Trình một ly, ra hiệu cho cô nàng bên cạnh đưa cho Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình không muốn nhận.
Mười ngón tay Hạ Dư đan nhau, lẳng lặng nhìn anh.
Sau một hồi, cậu bảo: "Bác sĩ Tạ. Nếu mà anh muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi ấy, ly rượu này, anh vẫn nên uống hết mới phải phép chứ."
Tạ Thanh Trình đè nặng nỗi lòng phức tạp, đứng thẳng nhìn xuống cậu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Hạ Dư, cậu phải quay về thôi."
"Đừng có nói thế, ai không biết còn tưởng anh có quan hệ với tôi đấy." Hạ Dư cười, cô nàng quyến rũ bên cạnh cậu lại châm thuốc, vậy mà Hạ Dư lần này nhận lấy.
Đôi mắt hạnh của cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm không chớp, hơi hé miệng, ngậm lấy đầu giấy lọc, chậm rãi, rít một hơi sâu, sau đó ưu nhã thong dong nhả khói.
Khói bay quẩn nhẹ.
Hạ Dư có hút thuốc, đôi lúc cậu vì để hòa nhập với toàn bộ bầu không khí trong cuộc xã giao, sẽ cười nhạt khẽ lời lấy một điếu. Chẳng qua cậu không thích, thường chẳng tự mình chạm vào bao giờ.
Vậy nên trước ngày hôm nay, Tạ Thanh Trình cũng chưa từng biết tới, Hạ Dư rõ ràng là một người ghét nhất chuyện hút thuốc, nhưng tư thế cầm điếu thuốc của cậu lại có thể rất ung dung, thậm chí là thành thục.
"Châm cho bác sĩ Tạ một điếu đi."
Cô gái nghe lời châm thuốc, đưa tới trước mặt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình không nhận: "Tôi không hút."
Hạ Dư lập tức bật cười, bàn tay kẹp điếu thuốc đỡ lấy trán: "Trời ạ… Bác sĩ Tạ anh ấy à, đúng là giả dối nhiều quá đấy, trước đây sao tôi lại không biết nhỉ."
Tạ Thanh Trình đáp: "Có rất nhiều chuyện mà cậu không biết, cậu quay về cùng tôi trước đã, cậu muốn hỏi cái gì, chỉ cần tôi có thể nói, tôi đều nói cho cậu."
Hạ Dư nghe Tạ Thanh Trình bảo vậy, rốt cuộc từ nằm nghiêng lười biếng, chuyển thành lười biếng ngồi dậy. Cậu nâng người ngồi, khuỷu tay gác trên thành sô pha, sau đó gật đầu khẽ thở dài.
"Đúng rồi, rất nhiều chuyện tôi không biết." Đôi mắt hạnh tựa như chú cún nâng lên, giờ này khắc này, ánh mắt cậu lạnh lẽo, trông giống loài sói hơn.
"Ví dụ như…"
"Ví dụ như, trước đây vì sao anh bỗng dưng không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, lại ví dụ như vì sao anh bỗng dưng tránh né tôi như rắn rết thú dữ…"
Cậu dừng một chút, vẫn không định nhắc tới chuyện Tạ Tuyết, cũng như chuyện hợp đồng với Tạ Thanh Trình.
Chỉ mấy thứ này là đủ rồi, hà tất phải kéo vào nhiều hơn, càng khiến mình thêm ngu ngốc.
"Tạ Thanh Trình——" Tròng mắt Hạ Dư rời đi, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, gằn từng chữ một, mỗi câu mỗi chữ đều bị nghiền nát giữa răng, "Những chuyện này, tôi khi đó, quả thật cũng không biết."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "… Đây là lí do mà cậu chạy tới cái nơi động bàn tơ này sa đọa?"
Mấy cô gái ở động bàn tơ: "…"
Ý cười của Hạ Dư càng rõ, việc này khiến chiếc răng nanh nhòn nhọn ngày thường không trông thấy của cậu lộ ra, gương mặt vốn dịu dàng vì vậy mà có chút thay đổi lạ thường chợt mang theo ít âm tà.
"Bác sĩ Tạ, thứ nhất, chỗ này làm ăn đứng đắn, không có cờ bạc tệ nạn, phục vụ người nào người nấy cũng xinh đẹp phục vụ anh chu đáo không để ý nhiều. Tôi chi mười vạn tệ mở một chai rượu, cũng không đến mức để một đám dưa vẹo táo nứt* hầu hạ chứ."
(*Dưa vẹo: quả dưa hấu có cuống cong hoặc không tròn; táo nứt: quả táo có bề mặt ngoài trơn nhẵn nhưng lại có vết nứt lớn. Ý nghĩa ban đầu của nó là: Đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của dưa vẹo và táo nứt mà nó sẽ ngọt hơn dưa hấu và táo ngọt bình thường. Nó là một ẩn dụ để chỉ những người hoặc những thứ có ngoại hình xấu xí (chủ yếu dùng để chỉ con người), và hiện nay nó thường được viết là "Dưa méo táo xấu".)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!