Chương 45: Sống chết của anh ta chẳng là gì

Hạ Dư quả thực không chịu gặp Tạ Thanh Trình.

Cậu quyết định hoàn toàn biến mất như thể bốc hơi khỏi bên cạnh Tạ Thanh Trình, cho dù có nhắn gì cho cậu, đều là đá chìm đáy biển.

Tạ Thanh Trình cũng tới viện, nhưng Hạ Dư không quen bệnh viện công lập ồn ào, rất nhanh đã chuyển qua tư lập, Tạ Thanh Trình tới cửa cũng chẳng vào được.

Mấy ngày tiếp theo, với Tạ Thanh Trình mà nói cũng có thể coi là hỗn loạn.

Tạ Tuyết, Trần Mạn… Hàng xõm cũ, đồng nghiệp, cấp trên của anh quan tâm, có đủ loại người tìm tới anh, hỏi anh tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại bị một tổ chức đen chiếu hẳn lên tháp truyền thông. Ngoại trừ truyện này, anh còn thường nhận được lời mời của cảnh sát, tới cục cảnh sát phối hợp hoàn thành điều tra, xong hết các thủ tục.

Anh biết trên mạng đã vì chuyện này nháo loạn muốn lật trời, nhưng dù thế cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả, bởi vì anh căn bản không có thời gian đâu mà ngồi xuống lướt mấy trang mạng xã hội.

Tạ Tuyết thì chẳng nói, khóc lóc gọi điện thoại cho anh bao lâu. Cô hỏi anh đang ở đâu, muốn tới tìm anh, lại bị anh chẳng chút mềm lòng nào từ chối, cũng không nói vị trí cụ thể cho cô.

May mà Tạ Tuyết chưa từng trông thấy ảnh hiện trường cha mẹ tử vong, Tạ Thanh Trình vì bảo vệ cô, không để cô rơi vào nỗi tuyệt vọng đằng đẵng như mình, chẳng bao giờ nhắc tới nguyên nhân cái chết của cha mẹ cụ thể cho cô biết.

Tạ Thanh Trình hi vọng cô biết càng ít càng tốt.

Trần Mạn cũng tới.

Trần Mạn không giống Tạ Tuyết, cậu ta biết rõ hết toàn bộ. Nên cậu chàng tới sớm nhất, lúc Tạ Thanh Trình còn đang bị điều tra lượt đầu tiên thì cậu đã tới rồi.

Cậu ta không nằm trong cục của nhóm Trịnh Kính Phong, là xin nghỉ để tới, cậu vừa vào cửa đã ôm chầm lấy Tạ Thanh Trình, người nóng nảy tới thế, vậy mà hơn nửa ngày mới rặn ra được một câu.

"Anh à, có phải anh muốn dọa chết em không."

Tạ Thanh Trình nhìn chiếc cằm lún phún râu xanh nhạt của cậu, nhìn ra được hai ngày nay đứa nhỏ này chẳng có tâm trạng gì mà chỉn chu lại bản thân, anh thở dài, vỗ vỗ lưng Trần Mạn.

Sau đó điều tra vất vả lắm mới kết thúc, Trần Mạn lại đến đón Tạ Thanh Trình về nhà.

Hôm ấy, Tạ Tuyết vốn cũng muốn tới, nhưng cô vì tinh thần liên tục phải chịu áp lực quá lớn, người vô cùng không thoải mái, Tạ Thanh Trình bảo cô xin nghỉ phép về hẻm Mạch Vũ nghỉ ngơi cho khỏe, dì Lê sẽ chăm sóc cô.

Anh với Trần Mạn cùng nhau quay về kí túc xá giáo viên của y khoa Hỗ Châu.

Kí túc xá giảng viên đại học phân cấp bậc, ví dụ như Tạ Thanh Trình sẽ ở phòng rộng hơn Tạ Tuyết, đương nhiên cũng không thể phủ nhận phòng Tạ Tuyết toàn mấy thứ linh tinh lộn xộn, mà ký túc xá đơn của Tạ Thanh Trình có thể nói chỉ là bốn bức tường quây quạnh quẽ.

"Anh, anh nghỉ ngơi đi, ngủ một lát, em nấu ít món cho anh."

Trần Mạn đi vào phòng bếp.

Ký túc xá của Tạ Thanh Trình cậu chàng cũng chẳng phải mới tới một lần, quen cửa quen nẻo.

Lúc tiếng máy hút khói mỡ vang lên, Tạ Thanh Trình mệt mỏi nằm trên sô pha.

Trong lúc hoảng hốt anh cảm thấy cảnh này có chút quen mắt, sau đó mới nhớ ngày mình dị ứng xoài tới phát sốt kia, Hạ Dư cũng tới nơi này, bận rộn nấu theo công thức trong bếp.

Tạ Thanh Trình mở mục tin nhắn ra, lướt qua hàng loạt tin nhắn chồng chất chưa đọc, cuối cùng tìm thấy tên Hạ Dư.

Lịch sử trò chuyện vẫn ngừng lại ở những tin nhắn mình hỏi tình hình của cậu.

Hạ Dư vẫn không trả lời anh.

Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, tìm được số điện thoại của cậu từ mục tin nhắn, lại gọi cho cậu một lần.

Chẳng chút ngoài dự đoán, điện thoại vang lên mấy tiếng, sau đó đã bị cúp máy.

Tạ Thanh Trình khe khẽ thở dài, anh tới phụ nữ còn chả dỗ, huống chi là phải dỗ một thiếu niên đang giận dỗi, hơn nữa thiếu niên kia giờ căn bản đâu chỉ là giận không đâu, mà còn đau lòng, trái tim nguội lạnh.

Anh không biết phải làm sao, giơ tay đỡ trán mình, qua rất lâu, anh mỏi mệt buông điện thoại xuống, xoay người vào phòng tắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!