Vương Kiếm Khang là chủ nhiệm ban giao lưu đối ngoại của Hỗ Đại, đã ngoài bốn mươi.
Bởi vì công việc liên quan, Vương Kiếm Khang có mối quen biết rộng, thường xuyên ra ngoài ăn cơm gặp mặt mọi người.
Tạ Thanh Trình từng gặp gã một hai lần, cảm thấy gã đàn ông này quá phiền, sau đó thấy gã ta là đi vòng, nên nhiều nhất cũng chỉ gọi là "có biết", chứ chưa thể nói là "thân quen".
"Tôi không tin chuyện quỷ thần, nếu hắn chết rồi, hơn phân nửa có liên quan không thể dứt với chuyện ở viện tâm thần Thành Khang." Tạ Thanh Trình lại uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, còn liên quan mật thiết với chuyện của Giang Lan Bội."
Hạ Dư quay đầu nhìn tháp truyền thông: "Chuyện Thành Khang này tin tức ồn ào không nhỏ, sau lưng e rằng không chỉ là một viện tâm thần đơn giản như thế."
Chuyện này chẳng cần Hạ Dư nói, Tạ Thanh Trình cũng biết.
Có thể điều khiển cả tháp truyền thông của trường, toàn bộ thiết bị thông tin điện tử trong phạm vi tín hiệu đều đồng loạt bị cưỡng chế phát video trái phép, còn có thể lấy được cả bức ảnh của cảnh sát được bảo mật cực cao, cục trưởng cục cảnh sát Hỗ Châu lúc này có khi phát bệnh phải đưa vào khoa tim mạch luôn rồi.
Có khả năng làm ra chuyện như này, lại còn ngang nhiên khiêu khích, kẻ đứng sau lưng kiêu ngạo tới bậc nào, không cần nói cũng biết.
Hơn nữa chuyện này vậy mà còn liên luỵ tới cả Hỗ Đại, Hỗ Đại là nơi Tạ Tuyết nhậm chức… Tạ Thanh Trình nghĩ, đầu có hơi đau, anh vô thức sờ túi tìm thuốc châm, nhưng liếc thấy Hạ Dư, cảm thấy cậu sẽ lại ý kiến, nên đi ra ngoài ban công.
Hạ Dư nghe thấy tiếng đánh lửa nho nhỏ phía sau, quay đầy lại nhìn, trông thấy đốm sáng mờ nhạt trong bóng đêm.
Tạ Thanh Trình dí bật lửa lại gần thuốc lá, ánh lửa chiếu sáng dáng vẻ hàng mi dài của anh rõ ràng, phủ lên cho anh ánh ửng đỏ dịu dàng, sau đó anh cất bật lửa, chỉ còn mỗi đốm sáng le lói của điếu thuốc.
Tựa như đom đóm.
Tạ Thanh Trình hút xong một điếu lại khẽ ho khan quay về từ ban công, kéo cửa trượt thuỷ tinh ra.
"Tôi nấu ít đồ ăn đêm." Dù sao cũng phiền muộn, có khi đêm nay khó mà ngủ, không bằng nấu chút gì đó mà ăn, rồi xem kết quả.
Tạ Thanh Trình hỏi Hạ Dư: "Muốn ăn gì?"
"Trứng cá muối với sashimi nhím biển."
"Cút ra ngoài đi."
"… … … Vậy gì cũng được."
Tạ Thanh Trình vào bếp.
Anh nấu cơm rất thành thạo, hơn nữa còn sạch sẽ, như tiến hành giải phẫu một lần, toàn bộ đều rõ ràng, gọn gàng ngăn nắp. Tiếng dầu mỡ xào vang lên, Hạ Dư cúi đầu xem điện thoại.
Tin nhắn trên wechat đã bùng nổ.
Chủ yếu là của các bạn học, toàn bộ đều nói về chuyện xảy ra trong đêm nay, như thể cả Hỗ Đại chẳng ai chợp mắt nổi, cho dù ai cũng thành thành thật thật ở trong phòng của bạn bè bạn học, ánh mắt mọi người cũng chỉ nhìn video.
"Z rốt cuộc là ai thế."
"Z chắc chắn là họ của mục tiêu bị hại tiếp theo rồi, tui họ Hứa (xǔ), may thế, tui không sao cả."
"Hu hu hu hu mẹ nó cứu mạng với! Tui họ Trương (zhāng) nè!"
"Không sao đâu bạn học à, tui họ Triệu (zhào) mà chưa từng ghét họ của mình tới vậy luôn á, tui cũng không ngủ nổi."
Thậm chí có mấy tên ngốc còn tự mở nhóm các bạn học có tên bắt đầu bằng Z và L, bảo là phải quây quần ôm nhau sưởi ấm để an ủi.
Còn có người chỉ ra: "Chỉ cần bài ném khăn phát thêm lần nữa, nhất định chính là tập trung vào mục tiêu giết người, cả phòng tui đều đang xem cái video ném khăn kia á, gớm quá đi…"
Tin tức cũng được đăng lên tận trang chủ.
Có điều lúc Hạ Dư vào xem, nội dung hiển thị cũng đã bị nhà phát hành xoá mất, có lẽ an ninh mạng giờ này rồi còn phải tăng ca cắt lọc mấy tin tức liên quan. Cậu cũng hiểu việc này, tình hình không khống chế nổi, lại không biết bước tiếp theo tới cùng là sẽ phát triển thế nào, quan hệ lợi hại sau lưng, người liên luỵ, tất cả đều không rõ ràng, phía chính phủ không thể nào cho phép tin tức lan tràn nhanh chóng trên mạng thế được, nếu không rất dễ tạo thành luồng tin đồn lan rộng gây hoang mang dư luận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!