Chớp mắt lại qua một tuần.
Cuối tuần này, Tạ Thanh Trình không ở đại học y—— Anh phải quay về căn nhà cũ ở nội thành Hỗ Châu xem thử.
Hai anh em bọn họ bắt đầu học đại học, căn nhà cũ thường xuyên không có người ở, dù thế nào đi nữa thì nam nữ cũng khác biệt, căn nhà nhỏ còn chưa đầy bốn mươi mét vuông mà để cho cả Tạ Thanh Trình lẫn Tạ Tuyết chung sống cũng có chút xấu hổ.
Có điều bởi vì quan hệ của anh với hàng xóm cũng rất tốt, dì Lê yêu thương bọn họ như mẹ ruột, cho nên hai anh em bọn họ cũng thường xuyên về thăm, ăn với dì Lê một bữa cơm, nán lại hai ngày.
Gần đây có quá nhiều chuyện đổ lên đầu Tạ Thanh Trình, lâu lắm rồi chưa về nhà, vì vậy gọi điện cho Tạ Tuyết.
"Cuối tuần qua nhà dì Lê nhé, anh lái xe tới đón em."
Không ngờ Tạ Tuyết lại bảo: "Đêm hôm trước em đi ngang qua nơi đó, đã vào thăm dì ấy rồi."
"… Sao em không nói cho anh biết."
"Em——" Tạ Tuyết làu bàu quanh quẩn, "Em không có gì làm nên đi dạo thôi mà."
"Từ Hỗ Đại tới hẻm Vũ Hạng em phải đổi chuyến tàu ba lần, hơn nữa gần nơi ấy cũng chẳng có cửa hàng nào là lớn, em đi dạo ở đâu?"
"Thì, thì là vậy đó."
"Tạ Tuyết, em đừng có mà nói dối anh." Giọng điệu Tạ Thanh Trình vô cùng lạnh lùng, "Có phải gần đây em có chuyện gì gạt anh không?"
Tạ Tuyết ấp úng cả buổi không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát bối rối "Á…" một tiếng.
"Anh ơi, điện thoại em hết pin rồi."
"Tạ Tuyết!"
"Thật sự hết pin rồi ạ, em cúp máy nhé, anh tự đi đi nha, cuối tuần em có việc bận rồi, nhớ hỏi thăm dì Lê hộ em nữa, bái bai!"
Tạ Thanh Trình còn định nói thêm gì nữa, đáp lại anh là tiếng tút tút báo máy bận.
… …
Tạ Thanh Trình tắt cuộc trò chuyện, mặt lạnh lùng quăng điện thoại lên bàn, ra ban công ký túc xá, lòng phiền muộn hút hết một điếu thuốc.
Tạ Tuyết không đi, anh vẫn phải quay về.
Không chỉ mỗi việc thăm dì Lê, còn phải dọn dẹp phòng một chút. Tuy không hay có người ở, nhưng dù sao đó cũng là căn nhà chính của anh và Tạ Tuyết.
Vì vậy tối thứ sáu sau khi kết thúc buổi học, Tạ Thanh Trình dọn ít đồ cá nhân, ngồi tàu điện ngầm quay về hẻm Vũ Hạng.
Khu ấy là một trong số ít nơi ở nội thành không bị dỡ bỏ hay phải di dời đi nơi khác, vẫn là khu được xây nên cho thuê tạm năm ấy, màu gạch đỏ sậm, viền bên trắng phấn, chính phủ mỗi năm đều cấp tiền cho tu sửa lại đẹp hơn, nhưng vẫn không sửa sang lại được số phận nàng mỹ nhân độ tuổi xế chiều. Dây phơi quần áo giăng khắp nơi như son phấn chẳng thể che khuất nếp nhăn, những mảng sơn bong tróc như lớp son phai màu, mấy căn nhà nhỏ xen vào giữa mấy toà nhà hiện đại cao rộng tráng lệ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới mấy cụ bà ngồi giữa đám trẻ đang chụp ảnh rất có nét đặc trưng của thời đại.
Tạ Thanh Trình bước vào con hẻm, một vài chú bác đang thu dọn quần áo vào, thấy anh, chào hỏi với anh——
"Thầy Tạ, về rồi đấy à?"
"Bác sĩ Tạ ăn gì chưa? Nhà chú mới luộc ngô còn chưa ăn hết, lát nữa lấy cho chú mày mang về nhé…"
Tạ Thanh Trình đáp lời bọn họ, sau đó nghiêng người rẽ vào trước cửa căn nhà đỗ đầy xe đạp, tiến vào cổng sân nhà mình.
Hàng xóm cũ nhất đều gọi anh là Tiểu Tạ, sau này Tạ Tuyết lớn, miệng ngọt hơn hẳn anh, lúc nói chuyện với người khác cũng thường xuyên so sánh với anh, rồi dùng xưng hô "Tiểu Tạ" vô cùng thân mật này gọi cô em gái, mà anh hơn phân nửa là bị họ gọi bằng giảng viên Tạ, bác sĩ Tạ khách khách sáo sáo.
Vị trưởng bối duy nhất không gọi anh bằng tên nghề nghiệp, là dì Lê.
"Ồn ồn ào ào, muốn chết à, nửa đêm nửa hôm rồi——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!