Phòng y tế ở đồn công an thiếu thiết bị chẩn bệnh, cũng chỉ có mấy thứ để xử lí ngoại thương là nhiều, Tạ Thanh Trình cuối cùng vẫn phải để Trần Mạn đưa tới bệnh viện.
Trần Mạn vội vàng lấy số cấp cứu trong đêm, lấy thuốc, chờ kết quả xét nghiệm máu, Tạ Thanh Trình dựa vào ghế sắt dài lạnh lẽo ở bệnh viện nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, Trần Mạn quay về từ cửa chắn, cầm trong tay tờ kết quả xét nghiệm vừa lấy được.
Trên tờ kết quả ấy viết một hàng làm Trần Mạn nghi ngờ mình có bị mù chữ không—— Dị ứng xoài.
"Đồng chí à, anh cũng lớn thế rồi, hẳn phải biết mình vốn bị dị ứng gì chứ?" Bác sĩ trực khoa cấp cứu đêm đẩy gọng mắt kính, nói với Tạ Thanh Trình, "Cũng bất cẩn quá rồi đấy, nhìn mức này đi, doạ người sao chứ hả."
Vừa nói, vừa múa bút thoăn thoắt, chữ như gà bới kê một đống thuốc.
"Bình thường chúng tôi sẽ tiêm kháng dị ứng cho những bệnh nhân có phản ứng nghiêm trọng, có điều với mức độ của anh ấy thì phải tiêm liên tục ba ngày. Nếu công việc bận rộn, thì mới đây có một loại nước muối, truyền đêm nay là xong, các anh xem thử muốn dùng loại nào."
Tạ Thanh Trình không thích tiêm kháng dị ứng, lại càng không muốn ở trong viện suốt ba ngày.
"Truyền nước đi." Anh nói.
Hai người lại tới phòng truyền dịch.
Cơ địa Tạ Thanh Trình nhạy cảm nổi, nếu truyền nhanh, anh sẽ choáng váng, thậm chí còn buồn nôn, cho nên sau khi y tá rời đi, tự anh chỉnh mức truyền chậm lại.
Trần Mạn bận rộn tới lui, nhanh chóng chuẩn bị xong hết các thủ tục, sau đó lại ngồi xuống cạnh Tạ Thanh Trình.
Cậu chàng nhìn chằm chằm sườn mặt Tạ Thanh Trình nhắm mắt chốc lát, nhẹ giọng nói: "Anh à, không phải anh chưa từng ăn xoài chứ?"
Tạ Thanh Trình thấy vô cùng xui xẻo: "Anh mẹ nó xúi quẩy bất cẩn được chưa?"
Trần Mạn vô tội mà bị mắng, cũng thành quen. Anh của cậu là học trò của cha Tạ Thanh Trình, từ nhỏ cậu chàng cũng không ít lần qua lại với Tạ Thanh Trình, biết tính tình vị đại ca này, lúc đại ca mà doạ người thì cậu tốt nhất nên giả vờ không phát hiện ra, nếu dám nhiều lời, thì kết quả cũng sẽ như mình bây giờ, nhất định sẽ bị mắng.
Trần Mạn thở dài: "Anh ngồi đó đi, em lấy chút nước ấm cho anh."
Cậu chàng đi rồi về rất nhanh, cầm một cốc nước, nóng hổi đặt cạnh đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Thanh Trình: "Anh, uống chút đi."
Tạ Thanh Trình lúc này mới mở mắt, nhận lấy, uống mấy ngụm.
"Rốt cuộc là ai lừa anh ăn xoài vậy chứ." Trần Mạn nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, nhẹ giọng bảo, "Cũng mẹ nó thất đức quá."
Tạ Thanh Trình uống nước xong, giọng điệu cuối cùng hơi dịu lại: "Đòi nợ đấy…"
Còn không phải đòi nợ à?
Anh nghĩ.
Lần nào gặp Hạ Dư cũng đụng mấy chuyện không đâu.
Anh đương nhiên biết mình dị ứng xoài, hơn nữa phản ứng rất nghiêm trọng, ngoại trừ ngoài da mẩn đỏ lên, còn có thể phát sốt. Loại trái cây là vũ khí sinh học này anh đã biết phải tránh từ lúc mới bảy tám tuổi, ngay cả cô em gái thèm xoài thèm nhỏ dãi, cũng chỉ có thể chiều theo anh, vì an toàn tính mạng của anh, tuyệt đối không mang bất cứ món gì có xoài vào cửa nhà.
Lâu dần, anh cũng quên luôn cả vị của xoài, lúc ở Đảo Mộng Ảo cùng Hạ Dư sắc trời đã muộn, không nhìn rõ trong chiếc bánh chết tiệt đó lại có nhân hoa quả, đã vậy còn coi bánh mousse xoài như bánh đào mà ăn.
Tạ Thanh Trình thở dài: "Anh ngủ một lát, em có cần về gấp không?"
"À." Trần Mạn vội đáp, "Không gấp, em không gấp, em ở với anh."
Tạ Thanh Trình thật sự quá mệt mỏi lại rất không thoải mái, rủ mi dựa vào ghế ngủ.
Phòng truyền dịch mở điều hoà nhiệt độ hơi thấp, hơn nữa bệnh nhân lúc truyền dịch dễ bị lạnh, Trần Mạn thấy Tạ Thanh Trình trong lúc ngủ hơi cau mày, tựa như cảm thấy không được ấm, nên đứng dậy cởi đồng phục, phủ áo khoác tím xanh của mình lên người Tạ Thanh Trình. Cảm thấy ấm áp, lông mày Tạ Thanh Trình chậm rãi dãn ra, Trần Mạn chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai kiên cường của anh, không hề cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm…
"Đổi bình thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!