Chương 20: (Vô Đề)

Tạ Thanh Trình vốn không xem cẩn thận tới thế, nghe Hạ Dư nói vậy, nhìn lại lần nữa. Phát hiện trên góc trong cùng của trang giấy khổ A4, có một khung, trên khung đó viết "nhóm giao lưu nam sắc", vậy mà tên bản thân xuất hiện rất nhiều trong khung này.

"…" Tạ Thanh Trình có dự cảm không lành.

Quả nhiên, hai người cùng đọc chữ trên đó, con mẹ nó, thế mà toàn bộ là một đám 0.

Đám 0 này đang lôi lôi kéo kéo thảo luận về mấy khu vực trường đại học xung quanh ở nơi nào có món ăn trời ban dành cho 0—— nói trắng ra chính là mấy người không 1 không chỗ dựa này đang tìm đối tượng thôi.

Người đầu tiên nhắc tới tên Tạ Thanh Trình dùng bút bi để viết, chữ đã phai màu, có hơi lâu, người viết bảo trường y bên cạnh có một giảng viên mới, tên là Tạ Thanh Trình, đẹp trai vô cùng, khí chất rất A, lại lạnh lùng, muốn được anh ngủ với quá đi mất.

Phía dưới bắt đầu có người cười nhạo cậu ta quá gay rồi.

"Muốn được anh trai ấy yêu thương quá."

"Nghe bảo giảng viên Tạ ly hôn rồi, không khéo là đồng loại cũng nên."

"Trời đất, thật hả? Nếu thật sự là đồng loại như đã bảo, được ảnh ngủ với một lần thôi tui nguyện độc thân cả đời."

Hạ Dư sau khi đọc hết đoạn này rơi vào trầm mặc, thật sự không nhịn nổi——

Nếu cậu vì cơn giận mà không trêu ghẹo anh, thế thì chắc thành thằng ngốc rồi, đây chính là chuyện mắc cười nhất cho tới giờ mà!

Vì thế Hạ Dư nở nụ cười: "Bác sĩ Tạ, không ngờ á nha. Anh là món ăn trời ban của nhóm 0, họ đều muốn được anh ngủ với đó. Hay anh hi sinh bản thân chút, lật một thẻ đi."

Sắc mặt Tạ Thanh Trình vô cùng khó nhìn, nâng tay lật trang.

Hạ Dư đè sổ lại: "Tôi còn chưa xem hết mà."

"Lật."

"Chờ xíu."

"Lật."

Hạ Dư mang theo nụ cười chế giễu: "Chút nữa thôi."

Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân mất mặt, dùng sức lật sổ, Hạ Dư cười tới vô cùng thất đức, lại nhìn xuống, muốn xem thử phía sau còn chuyên mục nào dành riêng cho Tạ Thanh Trình không.

Nhưng cậu lật chả được mấy trang, đã cười hết nổi.

Bởi vì Hạ Dư trông thấy tên mình.

Vẫn là trong mục "nhóm giao lưu nhan sắc", Tạ Thanh Trình hiển nhiên cũng để ý đến, hai người lại cùng nhau đọc——

"Sao trên đó toàn là 0 giao lưu với nhau thế, chỗ này là nhóm trao đổi của 1 mà. Vui lòng đề cử thiếu niên xinh xắn trong trường chút coi."

Sau một loạt tên lộn tùng phèo hết lên.

Tên của Hạ Dư xuất hiện.

"Hạ Dư nhé, ẻm nhìn qua đều khách sáo với mọi người, nhưng thật ra khó chịu muốn chết, với ai cũng có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa dáng vẻ ẻm hết sức thanh tú nhã nhặn, tuy dáng cao, da lại trắng như mấy cô em á, tui từng coi ẻm chơi bóng, sức bền lắm, ngủ với nhất định sướng cực luôn."

"Lầu trên điên à? Đấy là thiếu gia Hạ gia á."

"Thân phận vậy mới đáng để ngủ chứ!! Thật sự khiến người ta động lòng."

"… Mấy cậu không biết Hạ Dư chẳng những chơi bóng rất giỏi, mà đánh người cũng giỏi không kém hả? Ẻm thanh tú thì thanh tú, nhưng mấy cậu đã trông thấy dáng người lúc ẻm cởi quần áo để bơi trong bể bơi trường chưa… Một đấm của ẻm là cậu nghẻo luôn á."

"Nhưng tui vẫn muốn ẻm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!