Chương 14: Nhắc lại chuyện đã qua và bí mật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tạ Thanh Trình, khi nãy sao anh lại xông vào đám cháy theo tôi vậy."

Khó khăn lắm mới an ủi Tạ Tuyết được, khiến cô ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế cùng nhau nghỉ ngơi với các nhân viên cứu hộ khác, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình bị đại đội cứu hoả phê bình nghiêm khắc, sau khi bị phê bình xong hai người cùng sang một bên, Hạ Dư liếc qua Tạ Thanh Trình còn đang châm thuốc—— điếu thuốc ấy là anh hỏi xin của cảnh sát mà lấy được.

Cậu cảm thấy cậu không thể nhìn thấu được hành động khi nãy của Tạ Thanh Trình, nên hỏi vậy.

"Phía bên cậu xông vào còn chưa rơi vào tình cảnh đặc biệt nguy hiểm." Tạ Thanh Trình lấy điếu thuốc ra, chậm rãi nhả khói, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Ánh lửa trên ngón tay anh khi sáng khi tối, tàn thuốc rơi xuống như trận tuyết.

"Nói về tình hình của cậu đi." Tạ Thanh Trình gõ gõ tàn thuốc, nhìn về phía trước, "Bắt đầu từ lúc nào."

Anh hỏi chính là về huyết cổ.

Hạ Dư: "… Sau khi anh đi không lâu. Lúc tôi tới viện tư nhân kiểm tra gặp một bệnh nhân tâm thần, trùng hợp phát hiện ra thôi. Tôi dùng máu tôi làm mồi nhử, họ sẽ nghe lời tôi nói. —— Anh biết gì về tình huống này không?"

"Biết." Tạ Thanh Trình ho nhẹ, lại rít một hơi, cố gắng miêu tả qua loa, "Huyết cổ, là một nhánh biến dị của Ebola thần kinh… Tình huống của cậu chưa nói cho người khác biết đấy chứ?"

Hạ Dư cười cười, ánh mắt có hơi u ám: "Chỉ mỗi anh biết thôi."

"…"

"Nếu có một ngày nào đó tôi muốn giết người diệt khẩu, giết anh xong là được."

Tạ Thanh Trình trợn trắng mắt: "Cậu ngon thì thử xem."

Điếu thuốc cảnh sát cho Tạ Thanh Trình không phải mùi anh thích, rất khó chịu, vậy mà lại còn là mùi bạc hà cay nồng, Tạ Thanh Trình rít mấy hơi, có chút chán, dập tắt điếu thuốc.

"Chuyện này cậu đừng nói cho người khác. Bác sĩ cũng đừng nói."

"Tôi đâu ngốc như vậy, Tạ Thanh Trình." Hạ Dư thản nhiên đáp, cậu cũng đúng là vị công tử cao quý, trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn là người áo mũi chỉnh tề nhất trong nhóm người, trông có vẻ nhã nhặn anh tuấn vô cùng, mấy người được cứu ra ở cạnh đó còn đang trộm ngắm cậu.

"Ebola thần kinh rồi lại chứng cô lệ, còn có năng lực khiến cho bệnh nhân tâm thần nghe lệnh của tôi, sau này tôi cũng đừng mong sống yên ổn."

"Nhưng mà Tạ Thanh Trình, anh phải nhớ rõ——"

Cậu đột nhiên sáp lại gần, mắt hạnh hờ hững xem xét gương mặt Tạ Thanh Trình, chậm rãi di chuyển: "Đôi mắt của anh, chính là đôi mắt duy nhất có thể trông thấy hết thảy chuyện này."

Cậu cách rất gần, lông mi cũng như sắp chạm vào hàng mi của Tạ Thanh Trình, giọng nói âm trầm đi vào trong tai Tạ Thanh Trình, trong cảnh hỗn loạn, chỉ để cho một mình anh nghe thấy.

Như nỉ non, lại như đang uy hiếp.

"Cái miệng của anh, là cái miệng duy nhất có thể làm lộ chân tướng."

Ánh mắt cậu lại rơi xuống trên đôi môi Tạ Thanh Trình, như chơi đùa trên một cánh hoa nhạt màu, tìm kiếm qua lại, ánh mắt cậu rất nhẹ, trong ấy lại cất giấu uy hiếp nặng nề.

Mà trên người Tạ Thanh Trình giờ chỉ khoác một chiếc áo, là được nhân viên cứu hoả chuẩn bị cho.

Hạ Dư đứng trước mặt anh, vừa theo dõi nét mặt anh, vừa nâng tay chỉnh sửa lại áo cho Tạ Thanh Trình—— kiểu chỉnh sửa áo này người ngoài nhìn vào sẽ coi là cậu khách sáo, nhưng chỉ có mỗi trong lòng Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hiểu được, Hạ Dư dùng lực rất mạnh lúc chỉnh lại áo cho anh, mặt không đổi sắc kéo căng cổ áo, như một loại cảnh cáo lẫn uy hiếp.

Cậu chỉnh xong liền hết mực dịu dàng, đặc biệt nhã nhặn khẽ nở nụ cười: "Cho nên, bí mật này——"

"Anh giữ cho kín, ngậm lấy nhé."

"Ngậm chặt nó bên trong, đừng để nó rơi ra ngoài đấy."

Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: "Cậu uy hiếp tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!