Cửa văn phòng khép chặt khoá trái, vì cánh cửa được thiết kế đặc biệt để chống trộm phòng bạo loạn, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư có va mạnh vào cũng không xi nhê, tiếp tân dưới tầng cảm thấy không ổn, cũng mang theo chìa khoá vội vàng chạy lên.
"Bên trong có tiếng động." Hạ Dư nói.
Tạ Thanh Trình đấm mạnh vào cửa, Hạ Dư từ lúc quen biết anh tới nay, chưa từng thấy sắc mặt đáng sợ như vậy của anh bao giờ, toàn bộ như sắp phát điên, lạc cả hồn phách: "Tạ Tuyết! Tạ Tuyết! Em có đó không! Có ai bên trong nghe thấy thì trả lời đi!! Tạ Tuyết!!"
Không ai đáp lại anh.
Có thì chính là giọng phụ nữ dịu dàng kia, cổ quái quanh quẩn bên trong: "Đâu rồi đâu rồi khăn tay đâu rồi…"
"Chìa, chìa khoá… Chìa khoá!!" Tiếp tân xông lên đưa chìa khoá cho anh.
Tạ Thanh Trình nhận lấy, tay kịch liệt run rẩy, tận hai lần mới nhắm chuẩn ổ khoá, ổ khoá sau khi xoay lạch cạch mấy vòng mở ra, anh đập mạnh "rầm" một tiếng phá cửa ra, đập thẳng vào mặt chính là mùi máu tươi nồng nặc, thi thể Tạ Tuyết máu thịt không rõ trong nháy mắt đập thẳng vào mắt Tạ Thanh Trình!!
Tạ Thanh Trình lập tức không chịu nổi, trước mặt đột ngột hoá đen, như nhựa cây phủ xuống, trời cũng như đổ sụp đập thẳng vào tứ chi trăm xương của anh, thân hình cao lớn của anh nháy mắt nghiêng về phía trước, nếu không phải kịp thời bấu vào khung cửa, anh có thể đã quỳ rạp xuống.
Quạt trong phòng vẫn quay vòng vòng nhẹ nhàng, làm lan toả mùi tanh tưởi hôi thối nồng nặc.
Tạ Thanh Trình không hề ngất xỉu, nhưng giờ khắc này, cả người anh như thể bị màu máu đỏ chói này dìm chết, sau khi anh trông thấy thi thể Tạ Tuyết đã chẳng còn nhìn thấy thứ gì rõ ràng nữa, hồn phách như tan vỡ đến mức lạc mất, anh bắt đầu mất ý thức, thính giác, thị giác, xúc giác… Cái gì cũng đều rất mơ hồ.
Sau lưng hình như có ai đó thét chói tai, hình như là tiếp tân đi lên cùng với họ, nhưng anh cũng không rõ, anh như thể chẳng nghe thấy gì.
Chỉ có khứu giác bỗng nhiên rõ ràng tới đáng sợ.
Mùi máu tươi chen lấn xô thẳng vào hệ hô hấp của anh, muốn xé lá phổi anh tan nát.
Anh lảo đảo đi vào, sống chết và nguy hiểm đối với anh mà nói chẳng là gì nữa, cho dù hiện tại hung thủ có thể trực tiếp xông lên giết chết anh cũng đã chẳng còn là gì.
… Đó là em gái của anh!!
Anh không biết nghe thấy ai đang lẩm bẩm: "Tạ Tuyết… Tạ Tuyết…"
Giọng run rẩy đến đáng sợ.
Nhưng, hình như lại chính là giọng khàn khàn của anh xé tan cổ họng bật ra ngoài.
"Tạ Tuyết——!"
"Đừng có qua đó!!"
Bỗng có người kéo mạnh tay anh lại, dùng sức lôi anh về, ôm chặt lấy eo anh: "Đừng qua đó!! Tạ Thanh Trình!!"
Anh chớp cũng chẳng chớp mắt, cũng không giãy khỏi người kia, anh chỉ quan tâm tới việc mình tiến lên phía trước, sức lớn kinh người, anh đã sắp chết lặng, trên đời này anh gần như chỉ còn mỗi một người để quan tâm như vậy…
Trong một khắc ấy trước mắt anh bỗng dưng nổi cơn mưa ngập trời xối đất, nước mưa tanh tưởi, anh đứng thẫn thờ trong làn mưa, đó là lần đầu tiên anh trông thấy người chết——
Cha mẹ anh mất ngay trong vũng máu, thi thể bị đâm nát, nghiền vụn, nửa thân người của mẹ bị nghiền nát thành bùn nhão, một cánh tay bị cán đứt văng ra rất xa, anh đi tới, cánh tay đứt kia nằm ngay trước mũi chân của anh.
Hai mắt anh trống rỗng trông thấy…
"Tạ Thanh Trình! Đó không phải là Tạ Tuyết! Anh tỉnh táo lại! Anh nhìn cho rõ đi!!"
Những lời này phá tan lời nguyền ma kính đáng sợ, bỗng mạnh mẽ đập thẳng vào ngực anh, kéo ý thức của anh kèm theo nỗi sợ hãi lớn lao trở về.
Anh chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt đào hoa lấy lại được tầm nhìn, đặt trên khuôn mặt của người nói với anh những lời này.
Phải rồi…
Hạ Dư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!