Mấy hôm sau, Hạ Dư đặt chỗ ở nhà hàng Vân Đoan, hẹn gặp Tạ Tuyết vào tối cuối tuần, định chính thức cho Tạ Tuyết biết được tâm ý ở nơi đây.
Tạ Tuyết nhận điện thoại của cậu chẳng rõ lí do, vừa nghe sẽ được mời đi ăn, reo lên một tiếng vô cùng vui vẻ: "Hay quá! Chị sẽ tới! Chị nhất định sẽ tới!"
"Vậy sáu giờ tối hôm hai mươi nhé, không gặp không về."
"Hả? Tối hôm hai mươi?"
"Sao vậy?"
Tạ Tuyết có hơi khó xử: "Tối hôm hai mươi chị có thể sẽ về hơi muộn, vì khoa cấp cứu Hỗ Châu mới gọi cho chị, bảo tối hôm hai mươi người của trạm cứu trợ sẽ đưa bác Trang tới viện tâm thần Thành Khang. Chị cũng sẽ tới Thành Khang thăm hỏi, muốn bàn chuyện đưa học trò tới phỏng vấn với người phụ trách bên họ…"
Hạ Dư thở dài: "Vậy em đổi lịch là được."
"Nhưng nhà hàng này khó đặt chỗ lắm, lần trước chị gọi tới, đối phương bảo phải đặt chỗ trước ít nhất ba tháng lận."
Hạ Dư phì cười: "Không sao đâu, chị muốn đi lúc nào cũng được hết. Nhà hàng này được nhà em đầu tư mà."
Tạ Tuyết: "…"
Tư bản đúng là khiến người ta thấy ghét mà. Nó khiến hết thảy niềm vui sướng chẳng cái nào là khó mà giành được.
"Thôi không cần đâu, vậy thì phiền giám đốc nhà hàng của người ta lắm, hơn nữa chị cũng chẳng thích vậy." Tạ Tuyết nói, "Thôi cứ hôm hai mươi đi, chị sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện mau lẹ, tóm lại là chị nhất định sẽ tới trước bảy giờ, nếu có gì thay đổi, chị cũng sẽ nói lại với em qua Wechat trước nhé."
Hạ Dư lấy tay đỡ trán, cười càng rõ ràng hơn: "Được, theo ý chị hết."
Tạ Tuyết vô cùng vui vẻ cúp điện thoại.
Có món ngon để ăn rồi!
Chớp mắt đã tới ngày hai mươi.
Tạ Tuyết do phải thay trường tới nói chuyện, vì để tỏ vẻ là giảng viên chính thức, cô mặc dáng tây trang kinh điển của giảng viên viên chức Hỗ đại, cùng người của trạm cứu trợ đưa bác trai Trang Chí Cường tới viện Thành Khang.
Không như Uyển Bình 600, Thành Khang mang tính chất tư nhân, viện tâm thần đã rất cũ, họ vừa xuống xe, đã ngửi thấy mùi hôi thối làm người ta nghẹt thở, hoá ra mấy y tá mặt đầy vẻ không tình nguyện đang nghe theo chỉ đạo đổi lại ga trải giường dính đầy phân và nước tiểu bệnh nhân trong thùng xe thành một bộ sạch sẽ. Cạnh đó còn có hai tài xế phụ trách lái xe đang cãi nhau, cổ thô kệch đỏ gay tranh cãi xem xăng có bị thiếu hay không.
Bác trai Trang có hơi sợ hãi, rụt lại về sau, giữ chặt tay Tạ Tuyết: "Con gái, đây…"
"Không sao đâu, bác à, chỉ ở lại nơi này một thời gian thôi, lúc về lại đón bác tới nơi khác, được không?"
Bác Trang lúc này mới chậm rãi theo sát phía sau Tạ Tuyết.
Nơi tiếp khách ở viện tâm thần bài trí cũng xem như ấm áp, tuy rằng các thiết bị đều đã cũ, nhưng dù sao mùi trong phòng cũng sạch sẽ mát mẻ, phối màu khiến người ta thả lỏng tâm tình.
"Tiểu Trương của trạm cứu trợ đúng không? Tới để giải quyết chuyện giám hộ phục vụ tạm thời cho ông lão Trang Chí Cường nhỉ?"
"Đúng thế."
"Cấp trên đã nói lại với tôi rồi, mời anh đi bên này."
Bệnh lí của Trang Chí Cường khá nhẹ, được sắp xếp ở tầng một, Tạ Tuyết cùng nhân viên công tác đi xem điều kiện phòng ở, lòng hơi thả lỏng. Sau khi bác Trang vào, một y tá nom tuổi có vẻ sêm sêm với Tạ Tuyết tủm tỉm vào nói chuyện với ông, ông ấy cho rằng đối phương là con gái của ông ấy, nói mãi không ngừng.
"Vậy phiền mọi người nhé." Nhân viên công tác của trạm cứu trợ theo quản lí tại bệnh viện quay về văn phòng, ký một loại thoả thuận.
Nhưng nói chuyện hợp tác với Tạ Tuyết, không phải thoả thuận với nhân viên phục vụ ở tầng dưới này, mà phải đi lên tầng trên. Nhân viên phục vụ vốn muốn đi cùng với cô, tiếc là không đi theo được, nên đành chỉ cho Tạ Tuyết, để cô đi lên phòng trực ban 24 giờ ở tầng ba tìm chủ nhiệm Lương.
Tầng thứ ba viện tâm thần Thành Khang là khu bệnh nặng, Tạ Tuyết đi thang máy lên, đã vô thức thấy rùng mình—— không khí nơi này khác hẳn phía dưới.
Song sắt, cửa giam, hành lang ngập tiếng thét chói tai cùng tiếng than khóc, khiến toàn khung cảnh kinh hãi này nom tựa như phim ma.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!