"Lách cách". Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên.
Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang điểm.
Mệt mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ.
"Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão…"
Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn:
"Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ."
Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang qua.
Cậu lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc kia.
Cửa két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra: "Là cậu à?"
Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Cô giáo Tạ."
Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào nhà.
Pha một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua lạnh.
Cô Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu: "Về khi nào thế?"
"Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô pha.
Cô Tạ: "Ngồi đi."
Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia.
"Về sao không nói với cô trước. Đã muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?"
"… Dạ."
"Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?"
Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình.
"Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học…"
Cô Tạ trầm mặc.
Đã là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi đỗ.
Nhưng người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối——
"Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!"
Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ: "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo viên. Với thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định…"
"Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!"
Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô hình.
Cô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào.
"Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó… Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!