Karen bước đến trên ghế dài ngồi xuống, Pall đi theo tới, nhảy đến trên đùi
Karen, hỏi:
"Cậu có phải có cảm giác cái gì không giống hay không?"
"Thay đổi rất nhiều, nhưng hiệu quả cụ thể, tôi cũng không biết, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là, ban đêm chắc sẽ biết thôi."
Hiệu suất làm việc của Alfred rất nhanh, Karen mới ngồi một hồi, anh ta đã cầm
theo một gói bánh sủi cảo đã đông lạnh và một bản bút ký có bìa màu đỏ đến.
"Thiếu gia, để tôi mang nó ra xe cho ngài?"
"Không cần, để tôi tự cầm được rồi, đúng rồi, đêm nay tôi sẽ về hơi trễ."
Mang đồ đạc ra xe, Karen lái xe tới chỗ nghĩa trang Thanh Đằng,
Lão Saman cũng không đóng cửa, mà đang cầm cái chổi to quét sân, Karen lái
xe vào, cầm theo túi bánh sủi cảo xuống xe.
"Đây là cái gì?" Lão Saman tò mò hỏi.
"Sủi cảo."
"Sủi cảo?" Lão Saman lắc đầu, "Phát âm kỳ lạ."
"Đây là món ăn mà gần đây tôi mới sáng tạo ra đấy, vừa nghiên cứu ra được, cố
ý đem đến cho ông nếm thử."
"A, thật sao, thật là để cho ta cảm thấy kích động, ta sẽ làm bộ không nhìn ra
việc cậu chỉ muốn nấu qua loa cho xong bữa tối hôm nay."
"So sánh với mỳ ống mà ông nấu thì nó dễ ăn hơn nhiều đấy."
"Thật sao, ta không tin."
Karen đi vào phòng bếp bắt đầu đun nước nấu sủi cảo, sau đó lấy ba phần nước
chấm, một phần là loại tương mà người Wien thích nhất, một phần là tương ớt
còn có một phần thì chỉ là giấm.
Lão Saman đã dọn xong cái bàn nhỏ, Karen bưng hai dĩa sủi cảo ra.
Lão Saman dùng cái nĩa xiên lấy một cái sủi cảo đưa vào trong miệng.
"Thấy hương vị thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Lão Saman lại tiếp tục ăn cái thứ hai, cái thứ ba...
Karen lúc đầu cầm cái nĩa lên, do dự một chút, vẫn để cái nĩa xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!