Kunxi ngồi trên xe lăn, với tay vỗ vỗ mặt bàn, nói:
"Có rất nhiều nhà tang lễ trong giáo hội. Nhà tang lễ của cậu có gì đặc biệt?"
Karen nhìn quanh, mỉm cười:
"Mua theo nhóm thì được giảm giá."
"Hay!"
"Hay!"
Câu trả lời hợp lý của Karen khiến cả bàn vỗ tay khen ngợi.
Trong tập thể này, tiếng mắng chửi liên tiếp chính là lời ca ngợi êm tai nhất.
Sau đó, thức ăn lần lượt được mang ra bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Tốc độ của bữa tối nhanh hơn nhiều so với dự kiến, vì sau khi bữa tối của đoàn
thể lớn kết thúc sẽ có một cuộc tụ họp giữa các đoàn thể nhỏ trong đội ngũ. Loại
đoàn thể nhỏ này không phải vì tranh quyền đoạt lợi mà hoàn toàn vì hứng thú
nên hình thành vòng quan hệ đặc biệt.
Dù sao, niềm yêu thích của một ít người không tiện mời tất cả tham gia.
Trước khi tính tiền, Neo đứng dậy, sau đó để Karen lấy bia chưa uống trên bàn,
theo anh ta đến quầy thu ngân.
"Năm chai bia chưa dùng đến..." Neo nói.
"Vâng, thưa ngài, chúng tôi sẽ khấu trừ nó."
Sau khi trả tiền, Karen hỏi Neo: "Đội trưởng, bây giờ anh đi về luôn à?"
"Tôi đi gặp Irina. Thường thì sau mỗi nhiệm vụ, tôi đều tới gặp cô ấy, và cô ấy
cũng đang đợi tôi tới. Còn cậu thì sao, đi về à?"
"Ừm, đúng vậy."
"Cậy có thể chờ đám Peia xem, bọn họ xem ra đang định đưa cậu tới đến một
nơi, có lẽ sẽ có lợi cho cậu."
"Cảm ơn, đội trưởng."
"Tôi đi trước."
Neo bước ra khỏi quán đồ nướng, bóng dáng anh khuất dần trong phố đêm.
Ngay lập tức, những người khác lần lượt bước ra khỏi phòng, bắt đầu thảo luận
xem nên đi đâu tiếp theo.
Peia chủ động đi về phía Karen, nói: "Đưa cậu đi một nơi, cậu đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!