Chương 5116: Đến cùng thì ta là ai (3)

"Hôm nay sao đội trưởng lại không đến."

"Cậu đi mà hỏi hắn, ta làm sao mà biết, chẳng lẽ mỗi ngày ta còn cần phải gọi điện thoại cho hắn để hỏi hôm nay hắn có đến ăn chực hay không à?"

"Vậy rượu này, cứ để yên đi."

"Hắn không ở đây thì ta cũng không xứng để uống rượu này à? Tên nhóc cậu còn có muốn lấy cái tủ lạnh của ta hay không."

Karen mở ra nắp bình rượu, rót giúp cho lão Saman.

Lão Saman nhấp một miếng, nhép miệng một chút, nói:

"Rượu này rất không tệ, dùng thứ gì mà ngâm thế?"

"Nhân sâm."

"Bảo sao ta lại cảm thấy có mùi thơm ở trong; còn nữa, thức ăn hôm nay nấu cũng rất ngon, tên nhóc cậu cần gì đi tin vào trật tự, đi làm một cái đầu bếp thì tốt bao nhiêu."

"Đầu bếp chả nhẽ cũng không thể tín ngưỡng Trật Tự à?"

"Phốc... Ha ha ha!" Lão Saman xém chút phun rượu từ trong miệng ra ngoài,

"Câu này nói rất hay đấy, nói cho cùng thì không chừng Thần Trật Tự của các người trước đây cũng là một tên đầu bếp đấy. Ha ha, ta nói như vậy, cậu cũng không thấy tức giận chứ?"

"Sẽ không, bởi vì tôi cảm thấy Thần Trật Tự là do gái điếm nuôi lớn."

"...

"Lão Saman. Thật lâu sau, Lão Saman đem cái tẩu và cây sáo đặt dọc lên bàn, chỉ chỉ vào bọn chúng, nói:"Hai cái thứ này, cũng là đồ tốt, không kém gì so với cái tủ lạnh kia."

"Ồ?"

"Thật ra thì cái tủ lạnh kia cũng không có tác dụng gì, cậu cũng không thể xách theo một cái tủ lạnh đi khắp nơi, còn nếu để trong nhà thì cũng chỉ tương đương với có thêm một cái tủ nhỏ chứa đồ mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì, nhưng có cái tẩu và cái sáo này, lại khác biệt, bọn chúng có thể coi là một bộ, cậu có thể tận dụng chúng lấy đồ từ trong tủ lạnh ra khi ở bên ngoài."

"Bây giờ cho tôi sao?"

"Khó mà cho được, chờ đến khi ta về hưu thì cậu mới có thể lấy được, nhưng cậu yên tâm, ta sẽ không dùng bọn chúng để đi đánh nhau. Mặt khác, nếu thật sự phải đánh nhau thì người đầu tiên ta đánh là cậu đấy, đánh ngã cậu thì trong lòng của cậu cũng chẳng có gì mà băn khoăn nữa."

"Không đúng, tại sao tôi cần phải băn khoăn chứ?"

"Ừm?"

"Ông cứ yên tâm, nếu thật sự đánh nhau, tôi sẽ là người đầu tiên lao lên chém ông, lão già như ông vậy mà trước đây chỉ muốn cho tôi một cái tủ lạnh!"

Cho tôi một cái không gian để chưa đồ, nhưng mỗi lần muốn lấy đồ thì tôi phải

trở về nhà mở không gian ra để lấy, vậy tôi còn cần cái không gian này để làm

cái gì, dù sao cũng phải quay về nhà lấy.

"Hứ, chỉ bằng cậu thôi sao?"

"Ừm, chỉ cần mình tôi."

"Được rồi, được rồi, tên nhóc cậu xem chừng cũng khá đấy.

"Lão Saman đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen,"Vì lấy lòng ta, ngay cả loại lời này đều có thể nói ra,

cũng coi như liều mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!