Chương 5115: Đến cùng thì ta là ai (2)

Buổi chiều hôm sau.

"Karen, cậu có phải bị điên rồi hay không, thế nhưng hắn ta là phán quyết quan, phán quyết quan đấy!"

Pall đang ngồi trên lưng của Kevin gào thét về phía Karen,

"Cậu không thể xúc động như vậy được, thật sự không thể."

"Tôi cũng không có xúc động, tôi chẳng qua cảm thấy đây là việc mà tôi cần phải làm, coi như là báo thù cho bạn bè."

"Nhưng cũng không thể làm như vậy được, cậu đang quá khích rồi đấy!

"Pall vậy mà dùng đến giọng điệu của người lớn trong nhà. Karen có chút kỳ quái mà nhìn xem Pall, hỏi:"Alfred không có nói cho cô biết,

lần này là cả tiểu đội hành động à?"

"Ừm?" Pall nghi ngờ mà nhìn chung quanh, "Có sao?"

Lúc này, Alfred đẩy ra cừa phòng sách mà bước vào:

"Thiếu gia, tôi chỉ vừa mới kịp nói với cô ta là cậu phát hiện tin tức của Luke nên muốn đến giết hắn, phần phía sau vẫn còn chưa kịp nói xong thì cô ta đã quay đầu chạy đến đây."

"A, là tiểu đội cùng triển khai hành động sao, vậy thì không thành vấn đề, không thành vấn đề, tên yêu tinh radio đáng chết này không thể nói nhanh hơn một chút được hay sao, trước đây chẳng nhẽ ngươi cứ như thế mà làm ở đài phát thanh à!"

"Được rồi, là sơ sót của tôi.

"Alfred cười khổ một tiếng, cũng không tranh cãi hơn thua chuyện này với một con mèo. Karen ôm lấy hộp kiếm."Thiếu gia, cũng không biết lúc nào thì tôi mới có thể cùng hành động với

ngài."

"Chắc không bao lâu nữa sẽ có cơ hội mà thôi, chờ đến lúc sau khi lên cấp Quan Thẩm Phán, tất cả chúng ta, ai cũng đều có thể thong dong hơn rất nhiều."

Pall nghi ngờ nói:

"Cho nên, Karen, đây chính là mục đích mà cậu chủ động yêu cầu tham dự lần hành động này sao?"

"Đúng vậy, tôi cảm thấy có vẻ mình cũng đã tìm ra được đáp án, cũng đã chọn xong con đường cho mình, nhưng cần một cơ hội phù hợp để xác nhận thêm một chút, nếu như xác minh thành công, vậy thì buổi sáng ngày mai lúc tôi trở về thì đã trở thành một vị Quan Thẩm Phán thật sự."

Pall gật đầu một cái, trêu chọc nói:

"Trở thành nhân vật ngang vai ngang vế với Dis nhỉ."

Ngay sau đó, Pall trông thấy Karen đang ôm hộp kiếm, có chút lo lắng nói:

"Tôi vẫn cảm thấy, vị tiểu thư Ophelia kia tặng thanh kiếm Lưu Tư này cho cậu, không chỉ dựa vào quan hệ cùng tộc mà thôi đâu."

"Có sao?"

"Đương nhiên, đây là trực giác của phái nữ đấy, dù sao thì, trước khi đứa cháu gái đáng thương của tôi thoát khỏi trạng thái người đẹp ngủ say thì tôi cần phải thay nó trông chừng cậu."

"Nếu như không có hai câu tiếng địa phương sứt sẹo ở đảo Ám Nguyệt kia mà cô dạy cho tôi thì giữa tôi và cô ta sẽ càng xảy ra ít chuyện hơn."

"Cái đó có thể trách tôi sao, có thể trách tôi được sao, tôi làm sao mà biết năm đó tên ngu xuẩn kia vậy mà cũng dám nói nhiều lời buồn nôn với tôi như thế, bây giờ tôi nhớ lại lúc đó trong lòng vẫn còn thấy buồn nôn!"

"Được rồi, tôi phải lên đường đây."

"Thiếu gia, để tôi đem hộp kiếm ra xe giúp cho ngài."

"Ừm, tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!