Karen cầm gói thuốc lên, không ngừng xoay nó trong lòng bàn tay;
"Chúng ta sẽ tìm đủ loại đủ kiểu lý do để tự an ủi bản thân rằng mình cần đến nó, chúng ta sẽ dệt ra đủ loại câu chuyện để tự thuyết phục mình rằng việc rời bỏ nó là không thể, suy nghĩ rằng nó là một phần trong cuộc sống của mình theo một lẽ đương nhiên".
Nhưng cho dù càng nhiều lý do, mượn cớ càng nhiều, hoặc đủ loại câu chuyện
hay đạo lý nghe có vẻ rất có sức thuyết phục đi chăng nữa, tất cả đều là giả tạo.
Nửa ngày ông không hút sẽ cảm thấy khó chịu, một ngày ông không hút sẽ cảm
thấy đau đớn, chờ đến khi ông từ bỏ nó được ba ngày, đầu của ông sẽ đau nhức
đến nỗi hận không thể tự tát chính mình.
Chỉ có vào thời điểm này thì ông mới có thể nhận biết rõ ràng một sự thật…
Ông chẳng qua cũng chỉ là một tên nô lệ đáng thương đang nằm mọp dưới chân
của nó.
"Nói như thế nào nhỉ, ta đã quen với việc sẽ nghe được những lời này ở chỗ của cậu, nhưng trong lòng của ta, vẫn kiên định như cũ." Ông lão cười nói,
"Có lẽ cậu trong con mắt của Thần, cũng chỉ là một con cừu non bướng bỉnh, Thần sẽ tha thứ và khoan dung cho cậu".
Khóe miệng của Karen lộ ra nụ cười, anh cũng hiểu rõ, khi một người không
còn chọn cách lý luận để thảo luận về một vấn đề nghiên cứu mà lại dùng
phương thức này để che giấu đề tài này thì đã chứng minh rằng trong lòng của
họ đang trốn tránh.
"Nếu như vậy, còn cái này thì ông giải thích nó như thế nào đây"
Sau một cái nháy mắt,
Mắt phải của Karen hiện ra Ánh Sáng, mắt trái thì tỏa ra Trật Tự.
… Ông lão.
"Ông có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ rằng trong lòng của mình, có phải vẫn còn kiên định như thế không"
Cậu là Tà Thần. Ông lão phát ra một tiếng cười khổ, Cậu làm ta ô uế.
"Tà Thần chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà thôi."
Cái gì?
"Hy vọng lần sau gặp lại ông, ông có thể nói ra vài lời khác biệt một chút."
"Cho nên… Cậu đang muốn điều khiển ta sao?" Ông lão hỏi.
"Gần đây tôi đúng là muốn biết nhiều hơn một chút về phần còn lại của Ánh Sáng… tin tức của Ánh Sáng Thần Giáo lúc này, dù sao thì lúc ta che khuất lại mắt trái của mình thì ai có thể phủ nhận rằng ta là một tín đồ của Ánh Sáng đâu nào?"
"Ta cảm thấy cậu sắp thành công rồi." Ông lão nói.
"Không gấp, không gấp, dựa theo lời mà ông đã nói, ông đã bị tôi"Ô uế
", giống như là ướp gia vị cho đồ ăn vậy, thời gian cất giữ càng lâu, hương vị mới càng thơm ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!