Ô.. N... G!
Lúc Karen mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng trước lâu đài cổ trong trang
viên Ellen, ở đây chỉ có một mình anh, không có người hầu nào trong tầm mắt,
có vẻ rất yên tĩnh.
Chẳng lẽ đây là thế giới linh hồn của Pall?
Karen không chút do dự bước vào lâu đài, nhưng khi vừa bước vào, anh lại thấy
đồ đạc bên trong đã thay đổi, hoặc nói là bên ngoài là lâu đài cổ trang viên
Ellen, bên trong lại là tầng một của ngôi nhà Inmerais.
Đây là một cảnh mà Karen rất quen thuộc.
Tuy nhiên, Karen không quanh quẩn ở đây quá nhiều mà đi lên cầu thang.
Tầng hai, yên tĩnh.
Karen lên tầng ba, ánh mắt nhìn vào ngưỡng cửa sổ ở tầng ba, đây là nơi Pall
thích nằm mỗi ngày khi ở nhà, cô thích nằm đó và phơi mình dưới ánh nắng mặt
trời.
Chỉ là lúc này, trên bệ cửa sổ không có bóng dáng của Pall.
Cô ở trong phòng sao?
Karen mở lần lượt các cánh cửa, đầu tiên mở cửa phòng ngủ của ông nội, bên
trong không có một bóng người, nhưng ánh mắt của Karen vẫn dừng lại ở trên
giường trong phòng ngủ của ông nội một lúc. Anh tin rằng lúc này, trong ngôi
nhà thực sự, có lẽ ông nội đang nằm ở đây.
Sau đó, Karen mở phòng làm việc của ông nội, bên trong cũng không thấy Pall
đâu.
Cuối cùng, Karen mở phòng ngủ của mình ra.
Bởi vì giường trong phòng ngủ của Karen đối diện với cửa phòng, nên khi
Karen mở cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường
của mình, Karen chưa kịp nhìn rõ thì phát hiện cửa phòng ngủ và không gian
phòng ngủ của mình đột nhiên mở rộng một cách nhanh chóng.
Ngay lập tức, màu trắng xung quanh thay thế mọi thứ, làm cho Karen phải
nhắm mắt lại, để bản thân làm quen với nó một thời gian.
Anh biết điều này không hẳn là chướng mắt, mà linh hồn của anh cần phải
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!