Tiên Tố phái trước nay hành sự điệu thấp, tựa hồ nơi nơi đều có thân ảnh các nàng, lại vô lãng đến mức khó hiểu, thoáng cái liền bị người quên mất. Sở dĩ lần này Tiên Tố phái ra mặt, khó tránh khỏi gây cảm giác mới mẻ.
Vô Tịch sư thái dường như đã quen với những chuyện này, không có nửa điểm cuống quít, chỉ hơi dò hỏi: "Vị nữ hiệp này là…"
Cô nương xinh đẹp đứng dậy, hơi lễ một chút nói: "Tại hạ phái Tiên Tố, Thượng Quan Nhược Thần."
"Thì ra là Thượng Quan cô nương chưởng môn của phái Tiên Tố," Vô Tịch sư thái suy nghĩ một chút, mới nói, "Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta từng gặp mặt một lần ở Giang Nam Ngôn phủ."
"Thúy Bách sơn trang mấy năm trước, ta cũng ở đó ni. Bất quá sư thái nhất định không để ý." Thượng Quan Nhược Thần cười cười, này vừa cười, liền như gió mát thổi vào Đạt Ma viện, khiến nơi chốn đều thơm mùi hoa lá.
Vô Tịch sư thái cũng có chút xấu hổ, may là bà rất nhanh lại nhớ tới chính sự: "Mới nãy Thượng Quan cô nương nói lời bần ni khó thực hiện, xin được chỉ giáo?"
Thượng Quan Nhược Thần hơi giương mắt, nghênh hướng ánh mắt của sư thái, cất cao giọng nói: "Sư thái vừa nói muốn tìm một người võ công phẩm hạnh đều tốt đẹp, hơn nữa người này còn không được đơn thương độc mã mà phải có môn phái phụ trợ, chẳng biết ta lý giải vậy có đúng không."
"Không sai."Vô Tịch sư thái gật đầu.
"Ta nói khó, chính là khó ở chỗ đó." Thượng Quan Nhược Thần nói tiếp, "Võ công đương nhiên có thể luận võ tìm ra, nhưng phẩm hạnh, vậy thì khó so sánh rồi. Dù sao cũng không phải ai ai đều có uy vọng như Thất Tịnh đại sư, nếu người được đề cử ra đám giang hồ tiểu bối chúng ta không biết, vậy làm sao nói tới phẩm hạnh, không lẽ có người nói hắn phẩm hạnh tốt thì hắn tốt thật sao?"
"Vậy theo ý Thương Quan cô nương, phải làm thế nào?"
"Chúng ta nói tới phẩm hạnh, chủ yếu cũng là hi vọng minh chủ được đề cử có thể tạo phúc cho võ lâm, mà yêu cầu về môn phái, chẳng qua là hi vọng minh chủ có thể làm ít công nhiều. Nhưng tại hạ cho rằng, bất kể là ai ngồi lên vị trí minh chủ, chỉ cần có chúng giang hồ hào kiệt giám sát, vậy hắn có muốn thiên tư, e cũng không phải dễ, sư thái nói có đúng không?"
Vô Tịch khẽ nhíu mày, đánh giá một chút, lập tức hiểu ý của cô ta: "Ý Thượng Quan cô nương là, chỉ cần xem tu vi võ học của người này là được chứ gì."
"Nghĩ vậy thì có hơi đơn bạc, nhưng thử hỏi ngoại trừ võ công, liệu còn thứ gì có thể khiến các vị võ lâm hào kiệt ở đây tâm phục khẩu phục. Để cử cũng không phải không được, nếu thật có thể đề cử được một vị đại hiệp khiến chúng ta không hề dị nghị, vậy chúng ta đương nhiên sẽ mừng rỡ tiếp thu. Nhưng mà, sư thái cho rằng, việc này thật đơn giản như vậy sao."
Thượng Quan Nhược Thần nhàn nhạt cười, "Sư thái, đây là làm dâu trăm họ a."
"Thoạt nhìn Thương Quan cô nương rất muốn biến đại hội võ lâm này thành lôi đài luận võ nhỉ." Nhâm Thiên Mộ vẫn ngồi yên không động, chỉ là trên mặt mơ hồ có vẻ không thích ý.
Thượng Quan Nhược Thần hạ thấp người, chậm rãi nói: "Vãn bối ngu kiến, mong Nhâm chưởng môn đừng động nộ."
Nhâm Thiên Mộ cười khỉnh một tiếng nói: "Thượng Quan cô nương chiết sát Nhâm mỗ rồi, ngươi ta đều là chưởng môn, không cần phải khiêm tốn như vậy."
Vô Tịch sư thái cảm giác được bất ổn, vội khuyên nhủ. Ai ngờ bên dưới đã có kẻ nhao nhao lên.
"Thượng Quan cô nương nói có lý, phẩm hạnh chúng ta không thấy được, nhưng võ công nó nằm ngay ở đó, là cao hay thấp so thử biết liền."
"Không sai, bớt cho mấy môn phái lớn cứ lấy thúng úp voi hoài."
Có người ra mặt, đương nhiên sẽ có người vui vẻ phụ họa theo.
"Ta đồng ý, luận võ, luận võ!"
"Đúng vậy, bằng không chúng ta không phục."
"Hê, độc hành thì sao nào, không lẽ vào bang phái mới được làm minh chủ, nếu vậy, giờ ta lập bang luôn. Tên cũng nghĩ ra rồi, gọi là Minh Chủ môn!"
"…"
Phụ họa một hồi, thì bắt đầu có chút hồ đồ rồi. Kỳ thực muốn làm minh chủ có mấy ai, phần lớn ồn ào, đơn giản là muốn tìm náo nhiệt, hoặc là từ lâu đã ngứa mắt đám giang hồ đại phái. Võ lâm minh chủ, nói cho cùng thì có được bao nhiêu thực quyền, tranh đoạt, đơn giản là muốn mượn cơ hội để bản thân hoặc bang phái của mình dương danh lập vạn mà thôi.
Đối với việc ai làm minh chủ, lão Bạch không có hứng thú. Với y Thượng Quan Nhược Thần đáng chú ý hơn, nữ nhân đẹp đến mức quá đáng kia đứng ra vào lúc này, hẳn không chỉ muốn nói lời công đạo, hiển nhiên, nàng ta đã dẫn võ lâm đại hội này về một hướng không biết tên rồi, hơn nữa, y nhớ lúc gặp nữ nhân này ở Ngôn phủ, nàng hình như còn chưa đẹp như vậy… Nói chung, rất là kỳ quái.
"Cô ta trẻ hơn rồi." Bên tai bỗng truyền đến thanh âm của Ôn Thiển.
Lão Bạch kinh ngạc quay đầu, suy nghĩ đầu tiên là Ôn Thiển sao lại biết mình đang nghĩ gì ni? Khác không nói chứ chuyện này, có chút thần kỳ rồi. Không đợi lão Bạch hỏi, Ôn Thiển đã thấp giọng cười nói: "Ngươi có thể đừng viết hết suy nghĩ lên mặt được không, so với giấy trắng mực đen còn rõ hơn."
Nháo cái mặt đỏ, lão Bạch bĩu môi không nói. Cũng như quần chúng vào giúp vui mặc kệ kết quả, y cũng ung dung xem giang hồ long tranh hổ đấu. Bất quá đúng như Ôn Thiển nói, Thượng Quan Nhược Thần so với một năm trước, hình như đã trẻ ra không ít. Nàng cũng nói năm ấy có đến Bách Thúy sơn trang, nhưng lão Bạch có vắt óc thế nào, cũng không tìm được một chút ấn tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!