Lúc ăn tối, người trong đại đường rất ồn ào. Mà khi Nhược Nghênh Hạ nhiệt tâm phất tay hô lớn "Lão Bạch, lão Bạch, bên này!" thì, tiếng đũa trong chớp mắt yên tĩnh. Ôn Thiển nhờ phúc của lão Bạch mà được thể nghiệm cái gọi là được vạn chúng chú mục.
Chờ lão Bạch cùng Ôn Thiển khó khăn đi tới bên bàn cơm, mọi người mới dần thu lòng hiếu kỳ lại tiếp tục ăn, tuy vẫn thường phóng ánh mắt quái dị qua bên này.
"Đây là Ôn Thiển, đây là Y Bối Kỳ, Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ các ngươi đều biết rồi." Lão Bạch giới thiệu Ôn Thiển với mấy người trên bàn cơm.
Ôn Thiển mỉm cười đối ba người gật đầu, sau đó đặc biệt hướng Y Bối Kỳ hữu lễ chắp tay: "Hạnh ngộ."
"A, hữu lễ rồi." Y Bối Kỳ khách sáo đáp lại. Trong lòng nói thầm, lão Bạch lúc nào thì cùng người này qua lại rồi? Nếu nàng nhớ không lầm, trước đây người Bách Cẩn mời tới để diệt từ lão Bạch chính là vị Ôn sát thủ này a. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì nàng không biết sao?
"Ôn Thiển, bên này!" Giọng nữ thanh thúy từ một góc trong đại đường vang lên, không lớn, nhưng đủ để người luyện võ nghe thấy. Ôn Thiển quay đầu, đã thấy Nhạc Quỳnh Nhi dọn xong chén đũa cho mình rồi.
"Các vị từ từ ăn, tại không quấy rầy nữa." Ôn Thiển hữu lễ hạ thấp người, sau đó hướng lão Bạch cười cười, "Gặp lại sau."
Lão Bạch nột nột gật đầu, nhìn theo Ôn Thiển đi tới cái bàn kia, nói không được trong lòng là cảm giác gì. Cô nương kia tên Nhạc Quỳnh Nhi, trên đường cùng Ôn Thiển tới đại đường hai người cũng câu được câu không nói chuyện, lão Bạch hỏi thăm ra. Là khách hàng của Ôn Thiển, có điều vị khách này rất cổ quái, cứ muốn đi theo xem Ôn Thiển làm cách gì hoàn thành công việc, nói dễ nghe là giám sát.
Một tiểu cô nương tự nhiên lại đòi đi xem giết người không phải là có bệnh sao, lão Bạch bởi vậy mà oán thầm một đường, chung quy cảm thấy ý tại ngôn ngoại.
"Này, nhìn nữa là mắt bay qua đó luôn đó." Y Bối Kỳ cảm giác được chuyện này không tầm thường, liền tức giận chế nhạo.
Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ không nghe được thâm ý trong lời của nàng, chỉ hiếu kỳ hỏi lão Bạch: "Ngươi quen Ôn Thiển?"
"Ách, xem như là bằng hữu." Thu hồi ánh mắt, lão Bạch suy nghĩ một chút nói cho ra một đáp án không chắc chắn như thế.
Tính không? Đương nhiên là tính rồi. Cái khác không nói, chỉ riêng hai lần sớm chiều ở chung trên Bạch gia sơn, thì đã vượt qua bằng hữu bình thường rồi, chưa tới mức thâm giao, nhưng khẳng định không phải là nhạt như nước. Không chắc chắn, chỉ là vì Ôn Thiển đạm nhiên như thế, ở chung đạm nhiên, ly biệt cũng đạm nhiên, gặp lại vẫn như thế đạm nhiên. Dù hắn nói là sẽ giúp Câu tam, nhưng cũng phân không rõ là thật tâm hay khách sao.
Quá mức hữu lễ lại xa cách, Ôn Thiển chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy như cách một tầng sa.
(*) cách một tầng sa: cách một tầng rèm che, mờ mờ ảo ảo chỉ thấy được cái bóng.
"Bạch đại ca, ngươi giam mình trong phòng từ trưa, có nghĩ ra được gì không?" Nhược Nghênh Hạ quan tâm dính tới.
Không đợi lão Bạch nói, Ngôn Thị Phi đã nhéo má nha đầu, thấp giọng nói: "Ngốc, có nghĩ ra cũng không thể nói ở chỗ này a, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Lão Bạch bị đùa nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Yên tâm đi, cần các ngươi giúp ta sẽ nói."
Án tử này khả năng phải đi theo con đường bất bình thường rồi, cho nên trừ phi là vạn bất đắc dĩ, lão Bạch không muốn đem Ngôn Thị Phi kéo xuống nước để tránh làm khó hắn.
"Ngày thứ nhất sắp qua rồi…" Trên bàn cơm không biết lúc nào nhiều thêm một cái đầu, tóc tai mất trật tự cùng râu ria chưa thu thập sạch sẽ khiến cho mức nguy hiểm người này tiến tới cận không, nhìn sao cũng như nông gia đại thúc đánh xe ở trên đường.
"Ngươi từ đâu chui ra?" Y Bối Kỳ khóe miệng co quắp.
"Thấy bàn này của các ngươi ăn ngon thì ta qua kiếm cái náo nhiệt nha." Lý Tiểu Lâu một tay bưng chén cơm của mình, một tay cầm đũa hướng đồ ăn trên bàn, không hề câu thúc.
Người này tới từ bao giờ?! Lão Bạch cùng Ngôn Thị Phi nhìn nhau, lập tức minh bạch đối phương cũng như mình, trước đó hoàn toàn không phát hiện. Nghĩ một chút mà sợ hãi nổi lên trên lưng, lão Bạch thầm thở phào một hơi, cảm thấy giang hồ đệ nhất sát thủ quả nhiên không phải là hư danh. Ách, có năng lực mới một ngày đã làm mình lôi thôi thành như thế, cũng đủ để đứng đầu giang hồ rồi.
Bữa cơm này mọi người ăn rất là kỳ diệu, chỉ tiếc Lý Tiểu Lâu không cùng bọn họ ăn xong, mà được hai phần ba thì qua loa rồi rời trận. Lão Bạch cảm giác chuyện đó và câu hỏi kia của Nhược Nghênh Hạ "Đại thúc ngươi bao lâu không tắm rồi" có liên quan, lực sát thương của thiên chân vô tà thường rất kinh người.
Nửa đêm, lão Bạch cuối cùng cũng tóm được Vi Lợi Đồ ở sát vách.
"Vi huynh biệt lai vô dạng?"
"Chúng ta bất quá mới nửa ngày không gặp…"
"Ân, cũng đúng. Lại nói, Vi huynh đúng là nhàn hạ thoải mái."
"Xả xui không được sao?"
"Ai, tại hạ tới không đúng lúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!