Chương 46: Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (tứ)

Cùng với Vi Lợi Đồ câu được câu không hàn huyên xong, lão Bạch trở về phòng. Đường dài bôn ba khiến y buồn ngủ đến lợi hại, vừa mới dính vào cái giường mềm mại thì đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lần nữa tỉnh lại đã là nửa đêm. Theo lý thuyết lúc thân thể mệt mỏi đến cực hộ hẳn là phải ngủ thẳng một giấc tới sáng mai luôn, bất đắc dĩ bị cái bụng dày vò quá lợi hại, cảm giác đói như một tiểu đội sâu cùng nhau gặm khiến lão Bạch khó chịu, cuối cùng y chỉ có thể cường đả tinh thần rời giường kiếm ăn.

Tây uyển lúc này đã không còn nửa điểm ánh nến, giống như bị một tấm rèm lớn màu đen che phủ. Ở trong viện mọi âm thanh câu tĩnh, cái mùa này ngay cả côn trùng cũng không kêu to suốt đêm nữa, chỉ còn một vài ngôi sao tỏa sáng trong thế giới tĩnh lặng này.

Lão Bạch nhẹ bước rời đi sau khi đóng kỹ cửa phòng, theo ký ức rời khỏi Tây uyển, đi qua hậu hoa viên cành lá sum xuê quái thạch trùng trùng, cuối cùng mò tới được trù phòng. Đám người hầu đã nghỉ ngơi từ lâu, giờ chính là cơ hội tốt của chuột bự.

Bất quá cũng không thể xem mình là con chuột bự được, lão Bạch nghĩ, đồng thời cũng hạ quyết tâm ngày mai gặp được Ngôn Thị Phi phải hảo hảo nói về chỗ thiếu hụt của cơ chế tiệc cơ động này, có lý nào lại để khách đói bụng như thế chứ.

Đại môn của trù phòng đóng chặt, lão Bạch thử đẩy, cửa không chút sứt mẻ, nghĩ đến có lẽ là bị cài từ bên trong rồi. Nghĩ thế, lão Bạch theo bên hông lấy ra thanh đoản đao mà Ôn Thiển đã tặng.

Đoản đao xinh xắn bị người chậm rãi rút ra, ánh trăng chiếu vào khiến toàn thân đao phát sáng, phiếm ánh huỳnh quang. Chỉ thấy lưỡi đao mỏng như cánh ve nhẹ nhàng trượt vào khe cửa hẹp, sau đó chậm rãi hất lên trên một chút. "Ba" một tiếng, tiếng then gỗ rơi xuống. Binh khí mỹ lệ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sau khi ra khỏi vỏ trong tay chủ nhân mới —— chuồn vào trong nâng khóa.

Dè dặt đẩy cửa ra, táo bàn thật to cùng mấy cái nồi hấp cực lớn ánh vào trong mắt, mặt lão Bạch lộ vẻ vui mừng, hai ba bước đã tiếp cận tới đó, trong lúc tới gần táo bàn thì đột nhiên nghe được một âm hưởng kỳ quái. Ban đêm vắng vẻ lại trống trải không gì sánh được, thanh âm này lại càng trở nên quỷ dị hơn.

(*) táo bàn: bàn bếp để nấu ăn, xây bằng gạch có 1 mặt hở để cho củi vào, mặt trên có một cái hố để lửa bốc lên, bên trên đặt nồi niêu xoong chảo để nấu nướng.

Ngừng thở tỉ mỉ nghe, thanh âm hình như vọng lại từ dưới táo bàn. Trong hố đất vốn dùng để chất củi giờ như thông đạo dẫn xuống Minh phủ.

Lão Bạch chợt nhớ tới lúc nhỏ không chịu ngủ cứ quấn lấy sư phụ đòi kể chuyện xưa cho mình nghe, kết quả một ngày nọ lão lão Bạch bực mình mới kể chuyện dọa y. Nói là có một loại quỷ, ban đêm thích nhất trốn vào phòng tiểu hài nhi để ăn thịt. Hắn thích nhất là thịt tiểu hài nhi, thích tới mức cả xương cũng không tha, nhất là ngón tay tiểu hài nhi, đó là mỹ vị đại xan của chúng. Cho nên nếu nửa đêm tỉnh lại nghe được tiếp két két, vậy hơn phân nửa là quỷ đang nhai tay tiểu hài nhi nào đó rồi.

Lão lão Bạch giáo dục rất thành công, bởi vì sau đó lão Bạch không la hét đòi nghe kể chuyện nữa mà trời tối là trực tiếp chui vào ổ chăn của sư phụ ngủ.

Câu chuyện này đã bị lão Bạch quên từ nhiều năm trước, nhưng giờ khắc này nghĩ tới, vẫn cảm thấy phía sau một trận lạnh lẽo, gió lạnh phù phù thổi qua đầu.

Két két…

Két…

Két két…

Trong trù phòng có bốn cái táo bàn, trong đó có ba cái bên trên đã đặt nồi, chỉ còn một cái trống không như lỗ hổng lớn, mà âm hưởng hình như là từ dưới đó truyền ra.

Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, không nhớ đói nữa, không nhớ kiếm ăn nữa, thậm chí không nhớ cả hô hấp, bàn tay xiết đến đổ mồ hôi mà nhích dần đến cạnh táo bàn. Mắt theo bản năng nheo lại, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt được sợ hãi đang đến gần.

Lúc cách táo bàn còn hai bước, lão Bạch thấy một vật bất minh đen thui phiếm du quang, hình như là người tóc.

Lúc cách táo bàn còn một bước, dưới vật thể bất minh xuất hiện thứ gì đó cùng màu sắc với da, cùng tóc nối liền như thế thì chắc là đầu người.

Lúc đi tới trước táo bàn, dưới đó nữa là một đôi mắt lớn tròn như viên ngọc. Dưới mắt còn có mũi, dưới mũi còn có miệng, trong miệng còn đang nhét một cái chân gà, răng đang nhai két két đến là vui vẻ.

"Ngồi chỗ này ăn đặc biệt ngon đúng không." Lão Bạch khóe miệng co quắp, mang theo chút tâm lý báo thù sau khi bị hù dọa mà cố tình đè thấp thanh âm.

Câu tam bị thanh âm thình lình xuất hiện trong đêm dọa cho nhảy dựng, hít một hơi liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lão Bạch, đôi mắt vốn không nhỏ giờ trừng đến tròn vo, tựa như lệ quỷ gắt gao nhìn thẳng vào người đối diện.

Lão Bạch bị trừng đột nhiên chột dạ, theo bản năng lùi về sau nửa bước nói: "Cái kia, ta không có ác ý. Ngươi thích ở đây ăn thì cứ tiếp tục đi, ta là tới trộm… ách, cầm mấy cái màn thầu, ngươi bận việc của ngươi không cần để ý ta."

Câu tam không động đậy, mà nhãn thần thì càng lúc lại càng hung hãn hơn, không chỉ vậy, cả hô hấp cũng vì giận mà bắt đầu trở nên gấp gáp, cổ nỗ lực đưa qua đưa lại như muốn cắn… Khoan! Trong đầu lão Bạch linh quang chợt lóe, chớp mắt đã như tiễn rời cung chạy tới trước mặt Câu tam rồi không cần đắn đó đưa tay hướng phía lưng hắn đánh mạnh xuống.

Lạch cạch.

Theo tiếng ho khan kịch liệt của Câu tam, một mảnh xương gà nhỏ rơi xuống trên mặt táo bàn.

"Ta có chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!" Đây là câu đầu tiên Câu thiếu hiệp nói sau khi thoát ly cảnh hiểm.

Vẻ mặt lão Bạch so với dạ còn hắc hơn: "Đây là thái độ của ngươi với ân nhân cứu mạng?"

"Phi, nếu không phải ngươi bên đó đột nhiên hiện ra như quỷ, ta có thể bị mắc cổ sao?" Câu tam chấn chấn hữu từ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!