Không gian chật chội, tia sáng ảm đạm, tiếng nói niêm nị, hòa mỹ đến mức khiến cho y phải run rẩy, tất cả của tất cả khiến lão Bạch khó thở, mà nghe xong yêu cầu của đối phương thì, thân thể càng không tự chủ được mà run lên, là cái loại cảm giác không xong lộ tẩy rồi bị người nắm ở trong tay.
"Bách trang chủ thật biết nói giỡn, ta bất quá chỉ là một người làm ăn mà thôi, bắt bắt gian, bảo bảo tiêu, chưa từng có kỹ thuật kia." Lão Bạch thân thể căng thẳng, nỗ lực làm cho thanh âm nghe có vẻ tự nhiên.
Bách Hiên câu dẫn khóe miệng, cười đến mỹ diễm mà tà mị. Chỉ thấy hắn bình tĩnh tháo xuống miếng ngọc bội đại biểu cho đại quyền của Thúy Bách sơn trang, ở trước mặt mình khe khẽ lắc: "Ánh sáng xuyên qua, nó sẽ trở nên đẹp vô cùng, ngươi có biết không."
Bách Hiên biểu tình mê ly, như si như say, lão Bạch trực giác hắn không bình thường, quanh thân đều lộ ra một cỗ quỷ dị, liền theo bản năng lui về phía sau, tiếc là không thể lui được nữa, đành phải dán chặt lên vách tường của xe ngựa: "Không biết, ta chưa từng thấy qua."
"Đáng tiếc rồi, rõ ràng đã cùng nó sớm chiều ở chung bao nhiêu ngày như thế." Bách Hiên nhàn nhạt thở dài, đem ngọc bội thu lại trong tay, ánh mắt lần nữa rơi xuống người lão Bạch, "Khi đó, ta không nghĩ ra ngươi có thể đem thứ đồ chơi này đưa đến."
"Nếu đã nhận, đương nhiên phải tận lực ứng phó." Cổ họng Lão Bạch không hiểu sao lại phát khô.
Bách Hiên nở nụ cười, ánh mắt hắn hình như cũng đang cười, chung quanh lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Nhưng trong phong tình này lại mang theo thứ gì đó không thể nói rõ, lúc là nghiền ngẫm phỏng đoán, lúc như trong bông có châm, nói chung là khiến người khác không thoải mái.
"Thực ra lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng không lo nghĩ không được. Nhưng trước ta ở trên giang hồ tìm cao thủ dịch dung thì, trằn trọc mấy tháng, rốt cuộc để ta nghe thấy tên ngươi. Kinh ngạc sao, ha hả, làm được chuyện này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, bất quá là ngươi làm tốt nhất. Lúc đó ta mới cẩn thận nghĩ lại, ngọc bội này làm sao mà tống được tinh vi như thế."
"Ai nói cho ngươi biết?" Đây là vấn đề lão Bạch quan tâm nhất.
Bách Hiên lại lắc đầu, khe khẽ thở dài: "Đi đêm có ngày gặp ma. Trên đời này a, không có bức tường nào kín gió…"
Lão Bạch trầm mặc. Trên giang hồ người biết được lão Bạch rất nhiều, người gặp qua lão Bạch cũng không ít, nhưng tùy tiện tìm mười người đến hỏi, sợ rằng lão Bạch được nói lại không phải giống nhau. Là lão giả? Là thanh niên? Là công tử tuấn tú, hay là hàm hậu sư huynh? Bách Hiên nói đúng, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
"Bất quá ngươi đúng là khó tìm," Bách Hiên bỗng nhiên nói, bộ dạng có chút lười biếng, "Ta đã sắp đem cả giang hồ lật tung lên rồi."
Lão Bạch sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào mấy tháng trước rời khỏi Giang Nam về nhà qua mùa đông, Ngôn Thị Phi từng nói trên giang hồ có người đang hỏi thăm y, hơn nữa còn là hỏi thăm khắp nơi, xem ra chính là Bách Hiên làm rồi.
"Được rồi, mấy lời vô dụng nói nhiều, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính sự." Bách Hiên nói, đột nhiên giống như đổi một người khác, hoạt bát hẳn, xếp chân ngồi đối mặt với lão Bạch, mắt đối mắt, mũi đối mũi, giống như tên nhóc bướng bỉnh làm nũng nói, "Năm ngàn lượng, ngươi giúp ta dịch dung, được không?"
"Không được." Lão Bạch không hề do dự, thậm chí còn không để Bách Hiên nói hết, đối phương mới nói xong từ cuối thì đã như tia chớp đáp lại.
Bách Hiên mân mê miệng: "Độc đoán thế không tốt."
Lão Bạch cảm giác đau đầu, vừa nhìn thấy Bách Hiên thì thần kinh đã căng thẳng như bị nam nhân này xả đến thất linh bát lạc, y không theo kịp tâm tình người này, cũng không theo kịp biến hóa của hắn, vừa rồi còn đang muốn một cước đá hắn xuống xe, giờ lại thiếu chút nữa đi sờ đầu hắn: "Ách, xin lỗi, ta thật sự bất lực."
"Ta đâu có cần nó để đi giết người phóng hỏa, người phòng như phòng cướp thế làm gì!" Bách Hiên cuối cùng thu liễm tiếu ý, nhăn đôi mày xinh đẹp lại.
"Ngươi đã là trang chủ, còn muốn gì nữa!" Lão Bạch cũng nóng nảy, lời trong lòng lơ đãng mà thốt ra.
"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta," Bách Hiên chậm rãi nheo mắt, khóe miệng buông một chút cười nhạt, lại buồn bã nghiền ngẫm nói: "Bạch huynh đúng là một người làm ăn rất an phận."
Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, việc đã đến nước này, khách sáo lại thành dư thừa, vì vậy trực tiếp đem tất cả nói hết ra: "Bách Cẩn ở trong bạch sự yến đột nhiên phát bệnh, thật ra là trúng độc đúng không."
"Phải thì sao?" Bách Hiên chớp mắt, khóe miệng như trước cong lên.
Lão Bạch thở sâu: "Độc do ngươi hạ." Lần này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
"Đều đúng," Bách Hiên cúi đầu đeo ngọc bội lại, "Rồi sao, Bạch huynh muốn thay trời hành đạo?"
"Ta chỉ là một người làm ăn, chỉ muốn cách ngươi càng xa càng tốt."
"Vậy xin lỗi, sợ là khiến ngươi thất vọng rồi."
Bách Hiên đeo ngọc bội xong ngẩng đầu lên lần nữa, lão Bạch ngay cả hắn xuất thủ thế nào cũng không rõ, chỉ biết là sau cổ tê rần một trận, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, vẫn là trong thùng xe nhỏ hẹp, vẫn là tia sáng hôn ám, vẫn là Bách Hiên đang bình tĩnh ngồi bên cạnh dù bận vẫn thong dong cùng mình mắt to trừng mắt nhỏ, khác biệt duy nhất chính là xe ngựa đang xóc nảy, cũng có thể là, đã xóc nảy một đêm rồi.
"Buôn bán trước nay đều là ngươi tình ta nguyện, chưa thấy qua ai ép mua ép bán như thế!" Lão Bạch ủy khuất, rất ủy khuất.
Bách Hiên miệng mân mê, vẻ mặt thành khẩn: "Tại hạ học nghệ không tinh khiến ngài chịu khổ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!