Lão Bạch cứ như vậy ở trong nhà Ngôn Thị Phi. Ở một cái gọi là thiên kinh địa nghĩa, ở một cái gọi là yên tâm thoải mái. Ngoại trừ câu nuôi sói kia, rất nhiều ngày sau, Ngôn Thị Phi không cùng với lão Bạch hàn huyên về cục diện rối rắm ở Bạch gia sơn nữa. Tuy nhiên, Ngôn Thị Phi đối với vết kiếm thương trên ngực lão Bạch lại cảm thấy hứng thú, liếc mắt đã nhìn ra là kiếm của Cố Thiên Nhất, sau đó đối với việc lão Bạch cư nhiên có thể ở dưới kiếm của giang hồ đệ nhị tránh được một kiếp mà cảm thấy kinh ngạc, đương nhiên càng hiếu kỳ hơn chính là y sao lại chọc tới giang hồ đệ nhị.
Về đoạn ô long này, lão Bạch xấu hổ không dám nói. Tuy con rắn thối đáng ghét kia đến giờ vẫn thích bò vào trong mộng của lão Bạch chuyển một vòng, nhưng đây cũng chỉ mình y biết, mất mặt cũng chưa mất ra bên ngoài. Cho nên ấp úng qua loa trở thành sách lược chủ yếu của lão Bạch. Ngôn Thị Phi tuy giỏi thăm dò, nhưng không phải là người không đúng mực, hỏi vài lần thì cũng không náo loạn nữa.
Việc làm ăn của Ngôn Thị Phi không giống như lão Bạch cái gì cũng phải tự thân tự lực đi làm, hắn giao hữu rộng khắp, cách thức cũng nhiều, thuộc hạ lại mướn rất nhiều người thủ ở các nơi trong giang hồ, cho nên hỏi thăm người bình thường chuyện bình thường thì hắn chỉ ở nhà, nghe tin tức thuộc hạ truyền tới là được. Chỉ có những vụ làm ăn đặc thù mới có thể khiến hắn tự mình nhích người. Bất quá trên giang hồ phàm có chuyện lớn nhỏ gì náo nhiệt, người này chắc chắn sẽ không bỏ qua. Điển hình của ở đâu náo nhiệt ta đến đó.
Mùa hè năm nay có lẽ nóng quá rồi, giang hồ dị thường bình ổn, lão Bạch ở nhà Ngôn Thị Phi đã sắp ba tháng, người này mới chờ được một vụ đáng để hắn tự thân xuất mã. Trước khi đi mặt còn lưu luyến, nói xin lỗi không thể tiếp đón ngươi được rồi. Kết quả đổi lấy một cái liếc mắt của lão Bạch, mừng đến mức miệng cười thấu tận trời còn làm bộ với ta!
Cứ như vậy, Ngôn Thị Phi xuất môn rồi. Lúc Ngôn Thị Phi còn ở, lão Bạch còn có thể nghe hắn nói những tin đồn thú vị trong chốn giang hồ, hôm nay hắn vừa đi, trong sân đã vắng vẻ hẳn lên. May mắn chính là, lòng lão Bạch cũng không bị hoang vắng lâu, bởi Ngôn Thị Phi đi chưa được nửa tháng, Ngôn phủ đã nghênh đón một vị khách nhân đặc biệt —— Nhược Nghênh Hạ, vợ chưa quá môn của Ngôn Thị Phi.
Lão Bạch không hề biết Ngôn Thị Phi còn có mối hôn sự như thế, trên giang hồ đối với chuyện này cũng không thấy đồn đại gì, cho nên lúc nữ hài như như phấn điêu kia xuất hiện, lão Bạch đúng là xem đến ngây người.
"Ngươi sao lại, sao lại trở nên đẹp như thế?"
Đừng hiểu lầm, lời này không phải do lão Bạch nói, mà xuất phát từ miệng của Nhược Nghênh Hạ. Ngón tay ngọc nhỏ dài hướng về phía lão Bạch, miệng anh đào khẽ nhếch, trong mắt là kinh ngạc cùng vui mừng không che dấu được.
"Cô nương trước đây gặp qua ta?" Lão Bạch mấy tháng nay chưa từng dịch dung, dùng chính là tướng mạo sẵn có, bị nữ hài nhi nói thế, có vài phần lo lắng, lại có vài phần nghi hoặc, phối hợp mà lẩm bẩm, "Cha mẹ sinh ra vẫn thế, không thay đổi gì nhiều mà..."
Nữ hài nhi lúc này mới nhận ra, mình hình như là nhận lầm người rồi: "Ngươi không phải là Ngôn Thị Phi?"
Lão Bạch mỉm cười: "Nhìn ngang nhìn dọc gì cũng không giống mà." Người nọ mặc dù không thể nói là lưng hùm vai gấu, nhưng mình so với hắn vẫn như một bữa ăn sáng (ý nói nhỏ hơn).
"Chậc, còn tưởng mấy năm không gặp hắn đẹp lên rồi chứ." Nữ hài nhi hơi thất vọng mà vỗ vỗ một thân bụi bặm, sau đó phân phó nha hoàn theo sau, "Đấu Thải các vẫn còn trống đúng không, dọn dẹp một chút, bản cô nương sẽ ở đó."
Chờ nha hoàn đáp lại rồi thối lui, nữ hài nhi mới lần nữa chăm chú quan sát lão Bạch: "Ngươi là...?"
"Tại hạ Tùy Thái Bạch, bằng hữu của Ngôn Thị Phi." Bởi vì là chân diện mục, cho nên lão Bạch theo bản năng lấy tên giả hay dùng nhất.
"Nhược Nghênh Hạ, phu nhân chưa quá môn của Ngôn Thị Phi." Nhược Nghênh Hạ thoải mái tự nhiên, trên mặt vẫn có điểm thần tình coi đây là một chuyện quang vinh, "Bất quá bằng hữu hắn thường ngụ ở khách phòng, ngươi lại ở trong viện của hắn. Xem ra không giống bằng hữu thường rồi."
"Ách, giao tình sâu một chút." Nghĩ tới nghĩ lui, lão Bạch cuối cùng cũng tìm được một hình dung thích hợp.
Nhược Nghênh Hạ cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, mà phối hợp nhìn xung quanh: "Ngôn Thị Phi đâu, lại chạy đâu mất rồi?"
Ngữ khí thân thuộc thậm chí mang theo vài phần thân thiết khiến lão Bạch có chút kinh ngạc, nhưng không có nửa điểm khó chịu, ngược lại còn tự nhiên thoải mái, liền nói thật: "Nhận một vụ làm ăn, xuất môn rồi."
"Ta đến thật không đúng lúc." Nhược Nghênh Hạ có chút ảo não.
"Trước khi đến viết phong thư là tốt rồi." Tuy là chuyện đã lỡ, lão Bạch vẫn kiến nghị như thế.
"Đi rất vội mà, ta khổ cực lắm mới trốn ra..." Nhược Nghênh Hạ nói được phân nửa thì nhận ra không thích hợp, liền im lặng.
Lão Bạch không bát quái (nhiều chuyện), nhưng cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ: "Trốn ra?"
Nhược Nghênh Hạ cắn cắn môi, cuối cùng bày ra một bộ mặc kệ, giậm chân khẽ trách móc: "Còn không phải tại cha ta, không đồng ý ta cùng Ngôn Thị Phi thành thân thì thôi, còn sống chết muốn đem ta gả cho cái gì thiếu chủ của phái gì gì đó, tháng sau phái gì gì kia sẽ tới cửa đề thân, ta nếu còn không trốn là phải lên kiệu hoa nhà người ta rồi!"
"Mạo muội hỏi một chút, cô nương xuân xanh mấy phần?"
"Mười sáu a."
"..." Ngôn Thị Phi, ngươi cái tên trâu già gặm cỏ non!
Nhược Nghênh Hạ không phát hiện được tâm lý không ăn nho thì chê nho chua của lão Bạch, vẫn đang tức giận bất bình mà lầm bầm: "Ta sắp thành của người ta rồi, cái tên bại hoại kia vẫn không chịu tới tìm ta!"
Lão Bạch càng nghe càng hồ đồ: "Hai người các ngươi không phải có hôn ước rồi sao, lẽ nào Ngôn Thị Phi muốn hối hôn?"
"Hắn dám!" Mắt Nhược Nghênh Hạ lập tức trừng đến tròn vo, "Ta đợi hắn đủ hai năm, hắn dám không cưới!"
Hai năm, vậy tức là lúc hài tử này mới mười bốn thì Ngôn Thị Phi đã... Lão Bạch cự tuyệt để cho mình nghĩ tiếp, để tránh não thiếu máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!