Giang Nam tháng năm, liễu xanh xanh buông xuống, cỏ thơm um tùm, sóng nước lâm lâm, gió êm nhè nhẹ.
Đứng lặng trên chiếc thuyền lá nhỏ, tai nghe tiếng nước chảy róc rách, lão Bạch đột nhiên lý giải tại sao nhiều văn nhân đều thích vì thứ này làm thơ như vậy, bởi vì nó thực sự rất đẹp. Trong lòng có lo lắng tới đâu, nhìn được cảnh này e cũng phải cảm thấy sáng sủa như hé mây thấy mặt trời rồi.
"Thuyền gia, còn bao lâu nữa mới đến a?" Lão Bạch từ dưới lều ló ra, hơi nóng lòng mà hỏi người chống thuyền.
"Khách quan chớ vội, chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến." lão giả chống thuyền quay đầu lại cười rất hòa ái, "Khách quan là từ phương Bắc tới đúng không, mặc thật là dày."
"Ách, vội vã chạy đi, không nghĩ tới ở đây lại ấm áp như thế." Lão Bạch xấu hổ cười cười, vào ranh giới Giang Nam, y liền cảm thấy nóng rồi, nhưng cũng không mang theo quần áo mỏng, vốn cho rằng nơi này nhiều lắm là không lạnh như Bạch gia trấn mà thôi, tháng năm ở phương Bắc ít nhiều gì cũng còn mang theo hàn khí, nào nghĩ tới ở đây đã vào đầu hè rồi.
Quả thực như thuyền gia đã nói, không tới nửa canh giờ, thuyền nhỏ đã cập bờ, lão Bạch từ trong khoang đi ra chưa rời thuyền, đã nghe thấy tiếng rao hàng rộn ràng nhốn nháo. Nguyên lai bến đò ở đây nằm ở một góc trong chợ.
Lão Bạch cũng không vội đi qua chợ, ngược lại chậm rãi thong thả mà đi. Khôgn giống với những người làm ăn của phương Bắc thô lỗ phóng khoáng, chuyện làm ăn rõ ràng nói rất tốt đẹp mà nghe cũng như đang cãi nhau, tiểu phiến (người bán hàng rong) ở đây đều là Ngô nông[1] nhuyễn ngữ, nghe tựa như liễu rũ bên bờ theo gió nhẹ khẽ đong đưa, chọc lòng người phát ngứa. Lão Bạch cũng không nhìn xem quầy phô kia bán thứ gì, chỉ là nghe, hình như lòng cũng dịu lại.
Không biết người ở đây cãi nhau thì sẽ thành cái dạng gì, lão Bạch nghĩ nghĩ, lẽ nào cũng sẽ ôn nhu như thế? Nếu thật vậy, cũng thật tốt, lời nói có lãnh liệt đến đâu xứng thượng với giọng nói êm ái thế này, kịch liệt cùng với thương tổn có lẽ sẽ ít đi mấy phần.
[ Nếu ta đem đao cắm vào chỗ này, có là Y Bối Kỳ cũng không cứu được. ]
Bên tai bỗng vang lên thanh âm của tiểu hài nhi, lòng đột nhiên nghẹn lại, lão Bạch có chút hoảng. Nói đến cũng khéo, chính là đụng đến một tảng đá dưới chân, lão Bạch liên tiếp lảo đảo mấy bước, đứng vững xong thở phào một cái, ngược lại đem những chuyện này ném ra sau đầu rồi.
Đi qua chợ là tới trong trấn, hai bên trái phải cửa hàng san sát phủ đệ đông đúc, thảo nào đều nói Giang Nam giàu có đông đúc, nghiễm nhiên thành nơi thương nhân tụ tập. Lão Bạch đang có khuynh hướng lạc được, ách, nói thế cũng không thỏa đáng, bởi vì y chưa từng đến đây, cho nên phải nói là y đương nhiên không biết đường rồi.
Người đi đường vội vã, lão Bạch ở giữa phố dạo quanh một vòng, khó khăn mới nhìn thấy một người có thể hỏi thăm. Đó là một quầy phô nhỏ nằm ở góc đường, chỉ một cái án, mấy phần văn chương, cờ hiệu nhưng thật đúng là chói mắt —— Hoàng bán tiên nhi. Về phần bán tiên nhi kia, tay đang cầm một cái chuông đồng nhỏ lẩm bẩm phù chú gì đó. Lão Bạch nhãn thần không sai, cách nửa con phố cũng thấy được vết rỉ trên cái chuông đồng kia.
"Mạo muội quấy rối, xin hỏi Ngôn phủ đi thế nào?" Lão Bạch không dám ngồi lên cái ghế trước án, đứng ở trước quầy mà hỏi, rất sợ bán tiên nhi này xem mình là khách quý.
Đáng tiếc bán tiên nhi này phán định khách nhân cũng không lấy ghế làm căn cứ: "Khách quan ấn đường biến thành màu đen hai má ửng hồng, hôm nay chắc chắn gặp tai họa a."
"Ấn đường biến thành màu đen là do có thương tích chưa lành, hai má ửng hồng lý do chính là vì ở đây quá nóng, về phần tai họa, đã xảy ra rồi." Lão Bạch không có hảo ý mà cười khổ.
"Xem đi xem đi, bị ta nói trúng rồi đúng không, ai, ngươi nếu đến đây sớm mấy ngày, tai họa này rõ ràng có thể tránh được rồi." Hoàng bán tiên nhi còn làm bộ làm tịch mà rung rung đùi.
"Các hạ hai mắt cách nhau quá xa không phải là phúc tướng, mi phong sắc bén là mệnh trung mang sát, môi quá dày là thích gây chuyện, cánh mũi có một nốt ruồi định trước trong mạng không có tài. Chậc, hình dạng như thế đúng là hiếm có rồi..." Lão Bạch thở dài, cũng học đối phương rung đùi đắc ý.
Mặt Hoàng bán tiên nhi đen mất một bên: "Ngươi đừng có tới cạnh tranh chứ."
Lão Bạch rất là vô tội: "Ta chỉ muốn hỏi một chút Ngôn phủ đi như thế nào thôi."
"Cái gì Ngôn phủ, chưa từng nghe qua." Hoàng bán tiên nhi nhíu mày.
Lão Bạch cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Mật thám nổi danh giang hồ, nhà không phải ở trên trấn này sao?"
Hoàng bán tiên nhi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi sớm nói là mật thám nha. Có thấy không, góc đường phía trước rẽ phải đi tiếp, đến chỗ có hai chuỗi đèn lồng màu đỏ là tới. Chậc, cứ như sợ người khác không nhìn thấy."
Lão Bạch cười khẽ một tiếng, cái này thật giống lối buôn bán của Ngôn Thị Phi —— không cầu nhất cần lao, nhưng cầu nhất rêu rao.
"Làm phiền bán tiên nhi rồi." Lão Bạch ôm quyền nói lời cảm tạ.
Bán tiên nhi không đáp lại, thẳng tắp nhìn lão Bạch một lát mới buồn bã nói: "Tâm tư quá nặng, vẫn là buông tha thì tốt hơn. Nếu không dù mạng có tốt cũng vô ích."
Lão Bạch đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở nhẹ một hơi, thành tâm nói: "Đa tạ."
Bán tiên nhi không nói gì nữa mà tiếp tục vẫy vẫy cái chuông rách của hắn.
Sở dĩ tới Giang Nam này, là vì phóng nhãn khắp giang hồ, lão Bạch cũng chỉ có một người bằng hữu. Nhận thức Ngôn Thị Phi có chút lâu năm rồi, nhưng tới nhà hắn, đây đúng là lần đầu tiên, cho nên không tìm ra cũng không thể trách lão Bạch được. Bất quá nếu có hai chuỗi đèn lồng lớn thì, tìm cửa cũng không tốn nhiều công sức nữa.
Khẽ gõ vài cái lên vòng cửa, chỉ một lát sau liền có một lão phó nhân (người hầu) ra mở. Không đợi lão Bạch nói, đã một tay nắm y lôi vào, vả lại đầu cũng không ngẩng lên hướng đại sảnh đi tới như một cơn gió.
"Cái kia..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!