Chương 27: Sơn hoa lạn mạn như huyết (tam)

Chạng vạng, lão Bạch không không ăn cơm chiều mà đi lên đỉnh núi. Y biết lúc này Chu Tiểu Thôn hẳn là đang nói chuyện với Y Bối Kỳ, bởi vì tình tính đứa bé kia trước giờ đều hấp tấp như thế, rất vội vàng, vậy nên cố tình tránh đi. Cá nhân y không muốn đối mặt với Y Bối Kỳ lúc này, với một người đã làm bạn với mình hơn mười năm, chiêu này của y không thể nói là nham hiểm, nhưng cũng không tính là quang minh chính đại.

Gió núi lúc gần tối rất dễ chịu, đã sắp là tháng năm rồi, thời tiết ôn hòa vừa hảo. Du Diệp Mai đều mọc đầy những nụ hoa, chỉ sáng mai thôi, khắp nơi khắp núi chắc đã đỏ bừng rồi. Lão Bạch nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh đó sẽ xinh đẹp đến mức nào, chỉ chốc lát sau, cả bản thân cũng say trong đó.

Hơi chút mệt, lão Bạch tìm một khỏa cây già ngồi xuống, lưng tựa vào thân cây, không hiểu sao lại thấy an lòng. Chỉ những lúc ở trên đỉnh Bạch gia sơn của mình, lão Bạch mới thực sự cảm thấy mình đã hoàn toàn rời khỏi giang hồ, đem những hỗn tạp của thế tục bỏ lại dưới chân núi, chỉ còn lại đỉnh núi trăng thanh gió mát này thôi... Thấm thoát, lão Bạch đã ngủ.

Lúc tỉnh lại thì, đã là buổi tối. Trăng sáng sao thưa, bầu trời tựa như một tấm lụa đen thẫm thượng hạn, ẩn chứa một sự bao dung đến vô tận. Lão Bạch đứng dậy thư giãn thân thể, lại duỗi duỗi cái lưng. Nghĩ đến lúc này, có bao nhiêu chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, chỉnh lại quần áo, lão Bạch hơi thấp thỏm trở về sân.

Trong sân một mảnh an tĩnh, mỗi gian phòng đều sáng ánh nến, của Y Bối Kỳ, của Chu Tiểu Thôn, của chính y. Nhưng liệu bọn họ có ở trong phòng của mình không, lão Bạch không xác định. Y rất sợ lúc mình đẩy cửa phòng ra, bên trong là một người đang đợi để cãi nhau với mình.

Giống như lúc này đây.

"Cuối cùng ngươi cũng đã về." Y Bối Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế, cười đến ôn hòa.

Tự biết mình đuối lý, lão Bạch theo bản năng tránh đi ánh mắt của đối phương: "Ách, Tiểu Thôn, đều nói hết với ngươi rồi sao."

"Phải, đều nói rồi." Y Bối Kỳ dùng ngón tay xoa xoa mép chén trà, chậm rãi, chậm rãi, một giọt nước rơi vào trong chén, phát sinh một âm thanh ngắn mà thanh thúy.

Lão Bạch đột nhiên nghẹn ngào, không biết làm sao cho phải, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu xin lỗi.

Một lúc lâu sau, Y Bối Kỳ hấp hấp mũi, lần nữa ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt lão Bạch, ánh mắt lấp lánh: "Ngươi không cần phải xin lỗi ta, dù sao ta cũng đã chờ hơn mười năm rồi, cũng không sợ phải chờ thêm vài năm nữa, nhưng còn ngươi, đem một kẻ lúc nào cũng có thể báo thù ở bên người, như vậy cũng được sao?"

Lão Bạch khẽ cắn môi, gian nan nói: "Ta không nói, hắn đời này sẽ không biết."

"Ai, vậy là ngươi định giấu hắn cả đời? Để hắn đem hung thủ gián tiếp hại cả nhà mình diệt môn xem như sư phụ thậm chí là cha mình sao?!" Y Bối Kỳ nói đến đây thì đằng một tiếng đứng dậy đi tới bên lão Bạch, từ trên cao nhìn xuống gằn từng chữ, "Lão Bạch, ngươi không nên như thế."

Lão Bạch hơi hơi ngẩng đầu lên, ngược ánh nến, y không thấy rõ biểu tình của Y Bối Kỳ, trong miệng tràn đầy khổ sáp, lão Bạch gần như muốn xin nữ nhân trước mắt này thứ lỗi: "Vĩnh viễn không đem bí mật này nói ra, trước đây... Ngươi đã đáp ứng ta..."

Câu kế tiếp, lão Bạch không nói ra khỏi miệng được. Bởi vì một lưỡi dao sác bén đã cắm vào cơ thể y, đầu tiên là độn độn tê dại, tiếp đó là đau đến tận xương tủy, gần như muốn khiến người ta đau chết.

Lão Bạch trừng to mắt, tựa hồ mới nhận ra được điều gì đó, y dựa vào một hơi thở mà chống người dậy xoa lên mặt Y Bối Kỳ, đầu ngón tay vuốt dọc theo đường viền trên khuôn mặt nữ nhân, cuối cùng dừng ở dưới cằm nằng, dùng hết khí lực cuối cùng mà xé mạnh một cái...

Trong mắt Chu Tiểu Thôn chỉ chỉ có sự thù hận là tràn đầy, so với đao nhọn đâm vào lão Bạch còn muốn đau hơn.

"Lão Bạch ——" ở cửa truyền đến tiếng thét chói tai, Y Bối Kỳ lảo đảo chạy vào, thoáng cái đem Chu Tiểu Thôn đẩy ra, dè dặt mà xem vết thương cho lão Bạch.

Chu Tiểu Thôn bị đẩy ngã trên đất, tựa như lúc này mới nhận ra được mình làm cái gì, kinh ngạc nhìn quần áo lão Bạch bị máu nhiễm đỏ, tiểu hài nhi chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Ta vẫn... xem ngươi là người thân thiết nhất..."

Trước khi sa vào trong hắc ám, bên tai lão Bạch chỉ có câu này.

Ta vẫn, xem ngươi là người thân thiết nhất.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là ngày thứ ba. Lão Bạch mở mắt ra người đầy tiên nhìn thấy chính là Y Bối Kỳ, nữ nhân bình tĩnh nhìn về phía y, rồi lại không giống như đang nhìn y, ánh mắt thất thần, con mắt đỏ bừng, sưng rất lợi hại.

Lão Bạch không đành lòng nhìn nữa, vào lúc này đây, y không tìm được phương thức thích hợp để đối mặt với nữ nhận này. Lúc thì, y đau lòng đến mức muốn đem nàng ôm vào lòng, lúc thì, y lại hận không thể đem một đao kia trả lại cho nàng, nàng sao có thể đem bí mật mình đã giữ hơn mười năm cứ thế nói cho Chu Tiểu Thôn chứ, ngay lúc mình không kịp phòng bị, trực tiếp như thế, bất kham như thế...

Ngực bỗng bị đè ép một trận, lão Bạch ho sặc sụa. Y Bối Kỳ lúc này mới lấy lại tinh thần, thấy lão Bạch đã tỉnh, lập tức đỏ mắt, khóc không thành tiếng: "Lão Bạch, xin lỗi, xin lỗi..."

"Ngươi bất quá chỉ là nói thật, không việc gì phải xin lỗi ta." Lão Bạch quay mặt đi, cảm nhận được viền mắt nóng lên.

"Ta rất thích đứa bé kia, ta nhiều năm vậy trừ ngươi ra, chỉ thích một hài tử như thế... Ta cũng không biết sao lại thế, cứ như mất hồn vậy..."

Lão Bạch không phải thánh nhân, lại càng không thể ngươi cho ta một đao ta vẫn có thể cho ngươi một nụ cười. Nhưng y trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là đưa tay vuốt tóc Y Bối Kỳ. Bởi vì nữ nhân trước mắt này, cùng y nương tựa nhau đã hơn mười năm rồi a.

Cảm giác được ôn nhu trên tóc, Y Bối Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, khổ sở nhìn lão Bạch: "Vì sao phải đến nước này chứ, vì sao ngươi nhất định phải phản đối như thế, Tiểu Thôn và ta một chỗ, ba người chúng ta cũng sẽ không thay đổi, cuộc sống không phải vẫn giống lúc trước sao?"

"Nhưng ta chịu không được," lão Bạch thở sâu, chậm rãi xả ra một mạt cười khổ, "So với một đao hắn đâm ta còn đau hơn nhiều."

"Lão Bạch..." Y Bối Kỳ khẽ xoa mặt lão Bạch, "Rất đau sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!