Lão Bạch rùng mình một cái.
Lý trí nói cho y biết lúc này hẳn là nên nổi giận lôi đình không quản gì nữa từ trên cao nhìn xuống dùng nghĩa chính từ nghiêm mà lên án. Nhưng kết quả là, y chỉ đánh một cái rùng mình.
"Đùa, đùa phải không..." Hàn ý xông tới trong thân thể, lão Bạch mất thật lớn khí lực mới khiến cho hàm răng không lập cập vào nhau.
Y Bối Kỳ gục đầu xuống, nhẹ tay vuốt lên tấm chăn lụa trơn bóng: "Không phải đùa giỡn. Ta thích đứa bé kia, đứa bé kia cũng thích ta, thành thân không tốt sao?"
"Hắn... Thích ngươi?" Lão Bạch ngốc ngốc lập lại, tựa hồ chỉ nghe được tin này mà thôi.
"Hắn cũng thích ngươi." Y Bối Kỳ nói ngẩng đầu, khe khẽ liếc mắt, tự tiếu phi tiếu, "Ba chúng ta sống nương tựa vào nhau, hắn còn có thể thích ai khác sao."
Lão Bạch nuốt xuống khổ sáp nơi cổ họng, buộc thanh âm của mình nghe thật tự nhiên: "Ngươi cũng biết, sao còn muốn như thế? Chung quy sẽ có ngày hắn hạ sơn, gặp được rất nhiều người, biết được ai mới là... người hắn thật sự yêu thương."
"Hạ sơn?" Y Bối Kỳ như nghe được chuyện gì rất buồn cười, chớp đôi mắt xinh đẹp giễu cợt nói, "Hạ cái gì sơn chứ? Có sư phụ ngươi ở đây, hắn sẽ không có cơ hội thân lịch giang hồ, không phải sao?"
Thật giống như người sớm chiều ở chung với ngươi đột nhiên lộ ra răng nanh của độc xà, Y Bối Kỳ như thế, lão Bạch không cách nào chống lại được.
Khe khẽ thở ra, Y Bối Kỳ đột nhiên đưa tay sờ đầu lão Bạch, tựa như thường ngày lão Bạch làm đối với Chu Tiểu Thôn: "Lão Bạch, ta đã ba mươi rồi, ta không muốn rời khỏi ngươi, nhưng ngươi... đến giờ vẫn không cho ta cơ hội."
Tràn đầy khổ sáp, theo đáy mắt Y Bối Kỳ tràn ra. Lão Bạch không đành lòng nhìn, chỉ có thể ngoảnh mặt đi.
Tay Y Bối Kỳ dừng một chút, cuối chậm rãi thu lại. Rất nhanh, nàng lại thay một bộ sung sướng biểu tình: "Giờ được rồi, ta cùng Tiểu Thôn thành thân, sau này không cần phải nghĩ cho tên vô lương tâm nhà ngươi nữa, còn ngươi, cũng không cần lo lắng tiểu hài nhi suốt ngày đòi hạ sơn, nhất cử lưỡng tiện chẳng phải tốt."
"Ta không đồng ý." Lão Bạch nhìn về phía Y Bối Kỳ, lần đầu tiên sáng tỏ kiên định biểu lộ thái độ của mình như vậy, "Ta tuyệt đối không đồng ý."
"Lão Bạch!" Y Bối Kỳ tựa hồ chưa chuẩn bị tâm lý đối với một lão Bạch độc đoán như thế, nhất thời có chút tức giận.
"Đối với ngươi, ta không cần phải tìm cớ nữa, ta nghĩ thế nào ngươi hiểu rõ nhất, không phải sao." Lão Bạch gần như là cắn răng nói ra mấy lời này, bất chấp chật vật, bất chấp khó chịu, y thật sự đang hướng Y Bối Kỳ… tỏ ra yếu kém.
Y Bối Kỳ thu hạ con ngươi, đứng dậy, tinh tế mà cự tuyệt.
Trước khi ra cửa, nữ nhân đưa lưng về phía lão Bạch, buồn bã nói: "Tiểu Thôn ngày mai sẽ đến nói chuyện thành thân với ngươi, đây là bọn ta thương lượng nhau, để hắn đến nói, chỉ là ta không yên lòng, lúc này mới sớm... Quên đi, đối với ta, ngươi xác thực không cần mượn cớ, nhưng đối với đứa bé kia, hy vọng ngươi có một lý do đầy đủ thích hợp nhất."
"Ngươi nhất định phải cùng hắn thành thân sao?" Nhìn bóng lưng yếu đuối kia, thanh âm của lão Bạch khẽ run.
Y Bối Kỳ đáp lại bằng một mạt cười khổ, yếu ớt tựa như ánh nến chập chờn trong cuồng phong: "Quyết tâm rồi."
Theo tiếng đóng cửa, lão Bạch vô lực ngồi phịch xuống trên đệm.
Ban đêm, cuồng phong gào thét.
Chỉ một lát sau, mưa đã lách tách rơi xuống. Đánh trên nóc nhà, đánh lên mặt đất, đánh lên lá cây, đánh lên song cửa, đánh lên cả lão Bạch vốn đã không ngủ được.
Lò lửa mùa đã mang đi từ lâu, nhưng lúc này, lão Bạch đột nhiên rất nhớ chúng.
Một nhà ba người, gắn bó với nhau mười mấy năm rồi, vì sao nhất định phải thay đổi? Lão Bạch đem chăn xiết chặt, Y Bối Kỳ nói thành hôn hậu vẫn có thể giống như lúc trước, ai, làm sao có thể chứ, dù vẫn cùng một chỗ, những biến đổi chính là biến đổi, không thể quay về được nữa. Không đồng ý, gần như là đinh đóng cột không thể thay đổi được rồi. Nguyên nhân là gì đây, chỉ vì Y Bối Kỳ lớn hơn Tiểu Thôn mấy tuổi? Đương nhiên là không phải. Y thích tiểu hài nhi kia a!
Thích đến mức hận không thể lúc nào cũng đem hắn trói lại bên mình, không thể rời đi, hai người cứ thế làm bạn. Nhất tần nhất tiếu của đứa bé kia đã tan vào trong máu thịt y, là an ủi duy nhất trong những đêm lạnh lẽo khi y phong xan lộ túc (gian khổ) hành tẩu giang hồ. Y, yêu hài tử kia a.
Lão Bạch thống khổ, không thể nào thay đổi được những chuyện trước đây. Buổi trưa ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong chén bát còn chưa mang đi, Chu Tiểu Thôn đã ở trên bàn cơm xin cưới. Lúc nói lời này, khuôn mặt tiểu hài nhi ửng đỏ, tựa như Du Diệp Mai trên núi.
"Không được." Lão Bạch khó có được mà không nổi nóng, có lẽ đã sớm chuẩn bị, cũng có lẽ cơn giận đã dùng hết lên người Y Bối Kỳ hôm qua rồi.
"Sư phụ?" Chu Tiểu Thôn hình như không có ngờ tới lão Bạch lại bác bỏ nhanh chóng như thế, theo như hắn nghĩ, lão Bạch ít nhất cũng phải kinh ngạc trầm tư cuối cùng mới thận trọng châm chước ngôn từ.
"Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, cuộc sống sau này vẫn còn rất dài, chuyện thành thân há có thể qua loa?" Lão Bạch nói xong đạo lý rõ ràng, dáng vẻ đạo mạo.
"Nhưng mà ta thích Y tỷ tỷ." Chu Tiểu Thôn không chút suy nghĩ, nói, "Vương Ngũ trên Bạch gia trấn cũng bằng tuổi ta, hắn năm trước đã thành hôn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!