"Lão Bạch, vụ làm ăn này thế nhưng lớn a!" Trên cây nhảy xuống một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, không chút kiêng nể gì mở to miệng mà cười, hai khỏa răng nanh nghịch ngợm khiến ai thấy tựa hồ cũng đối hài tử này thêm vài phần yêu thích.
"Lão Bạch cũng là để ngươi gọi sao? Gọi sư phụ cho ta!" Lão Bạch giả vờ nhíu mày, nhưng trong mắt cũng tiếu ý dạt dào, tháo bịt tai của mình xuống chụp lên trên đầu Chu Tiểu Thôn, sau đó đứng thẳng cơ thể vẫn đang còng còng, thình lình trở thành tầm vóc của tráng niên, mặc dù có hơi gầy, nhưng tuyệt đối điều không phải là hình dạng tuổi già sức yếu. Lão Bạch duỗi duỗi cánh tay, sau đó vỗ đầu Tiểu Thôn, "Sư nương ngươi phỏng chừng đã nướng một bàn bánh rán hành chờ hai chúng ta về, đi, trở về núi!"
Chu Tiểu Thôn không chút để ý xoa xoa đầu, sau đó bắt chước giọng điệu của Y Bối Kỳ: "Lão nương chính là khuê nữ chưa có chồng nha, ngươi gọi thêm một tiếng sư nương thử xem, ta đem đầu ngươi ninh xuống!"
Lão Bạch bị chọc cười mãi không thôi, kết quả vui quá hóa buồn, sặc mấy cái, dọc đường trở về núi cứ không ngừng ho khan.
Lão Bạch lúc đầu không có nhà, y vừa sinh ra gia hương đã gặp nạn đói, toàn bộ người trong làng đã chết đói đến bảy tám phần mười, đương nhiên đây là sau này khi y đi theo sư phó Lão Lão Bạch thì từ đâu đó nghe được. Nói chung là từ khi hiểu chuyện, lão Bạch đã theo sư phó y hành tẩu giang hồ. Lão Lão Bạch lấy việc giúp người dịch dung mà sống, sau đó lúc lão Bạch mười sáu tuổi, đã chết dưới đao một người kiếm khách.
Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác, đơn giản là trong vòng ân oán tình thù của ta, ngươi giúp hắn hại ta, ta đây giết hắn tiện thể sẽ thu thập ngươi luôn.
Có lẽ đó là mệnh, hôm đó là lần đầu tiên lão Bạch tự mình làm thành một tấm diện cụ (mặt nạ), mà y cũng là dùng tấm diện cụ ấy ngụy trang thành một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, kiếm khách chỉ biết bên người Lão Lão Bạch hẳn là có một nam đồ đệ, sở dĩ vẫn chưa hề quan tâm đến nha đầu qua đường đó.
Lão Bạch tránh được một kiếp, cũng không nhớ lâu, dựa vào chút tài nghệ này ở trên giang hồ lăn lộn được hai năm, sau lại rốt cuộc gặp phải đại biến cố, lúc này mới vào núi ẩn cư, mang theo Chu Tiểu Thôn lúc đó mới hơn năm tuổi, cùng với một người không nên theo đến đây là U Lan tiên tử Y Bối Kỳ lúc đó trên giang hồ vừa có chút tiếng tăm. Thế nhân chỉ nói Y gia thánh thủ U Lan tiên tử mười một năm trước tuyệt tích giang hồ, lại không biết nàng đã sớm thành Bạch phu nhân đi theo lão Bạch đến đầu đường cuối ngõ. Tuy rằng kỳ thực nàng so với lão Bạch còn lớn hơn một tuổi, tuy rằng quan hệ nam nữ của nàng cùng lão Bạch xác thực là thuần khiết, tuy rằng mười một năm qua bọn họ phân ra hai người ngủ ở hai tòa viện tử riêng biệt trên đỉnh núi, tuy rằng lão Bạch trên miệng lúc nào cũng chiếm tiện nghi của nàng, tuy rằng rất lâu trước đây nàng từng ái mộ kẻ làm ăn không biết thân biết phận này.
Nhưng thời gian như nước chảy, có thể mang đi rất nhiều thứ. Nó đem Chu Tiểu Thôn biến thành một thiếu niên tuấn tú, biến Y Bối Kỳ nàng thành lão cô nương, cũng đem lão Bạch tôi luyện đến gần như tang thương, mặc dù nhờ mẫu thân di truyền mà khuôn mặt đẹp đẽ của y vẫn thủy nộn (mềm mại như nước) khiến cả Y Bối Kỳ cũng phải ganh tị, nhưng lão Bạch biết, nếp nhăn có ở trong lòng.
Mười một năm qua, lão Bạch theo việc làm ăn, thực chất lại không muốn lội qua than hồn thủy (vũng nước đục) trong giang hồ. Y chính là một người làm ăn, luôn giữ nguyên tắc khi làm chuyện buôn bán của mình. Y đem nguyên tắc giữ gìn thật tốt, hôm nay, đạo hữu trên giang hồ đều biết lão Bạch y là nhân vật thế nào, nhưng cũng biết y thường chỉ tiếp những việc vặt vãnh như điều tra vợ của ai đó ai đó đến tột cùng là bỏ trốn với ai.
Tiếp vụ làm ăn với Khâu Tứ, lão Bạch là trong tâm ngoài mặt đều không muốn. Nếu là bình thường, lão Bạch chắc chắn là một đầu lẫn mất rất xa. Nhưng mà chuyện làm ăn năm nay không quá thuận lợi, như nếu trước khi đại tuyết phong sơn[1] không thể kiếm một khoản, mùa đông này sợ rằng bọn họ không ổn rồi. Chịu thì cũng đã chịu quá, y cùng Y Bối Kỳ đều không có vấn đề gì, nhưng mà giờ là lúc thân thể Chu Tiểu Thôn đang lớn, y không nỡ để hài tử phải chịu khổ.
Rất không nỡ.
"Lão Bạch, mấy cái nếp nhăn gì gì đó ngươi mau gỡ xuống đi, ta nhìn thật khó chịu." Chu Tiểu Thôn lẩm bẩm, đưa tay qua muốn kéo xuống.
Lão Bạch vội vã hạ thấp thắt lưng tránh thoát khỏi ma trảo bướng bỉnh, sau đó bày ra vẻ uy nghiêm của sư phụ: "Ta che cho ấm áp, ngươi dám động thủ thêm lần nữa thử xem?"
Chu Tiểu Thôn một bả ôm thắt lưng lão Bạch, hì hì cười: "Sư phụ, ta ôm ngươi về núi nha."
Lão Bạch thân thể bỗng dưng căng thẳng, lại rất nhanh buộc chính mình trầm tĩnh lại, sau đó dùng sức nhéo nhéo hai má đỏ bừng của Chu Tiểu Thôn: "Bằng chút công phu mèo quào mà Y bà tử dạy ngươi, cõng được nửa đường đã đem sư phụ thả vào núi cho sói ăn rồi."
Hai sư đồ cứ như vậy cãi nhau mà trở về núi. Quả nhiên, chưa vào tới sân, xa xa đã nghe thấy mùi thức ăn thơm lừng. Y Bối Kỳ hàng năm vào mười lăm tháng tám đều thích làm một bàn thức ăn, sau đó ba người lại diễn cảnh sum vầy đoàn tụ. Tổ hợp kỳ quái, lại hài hòa đến kỳ dị.
"Ta còn tưởng rằng hai ngươi há sơn trộm bánh trung thu rồi chứ, " Y Bối Kỳ đem đĩa thức ăn cuối cùng bày ra, lại sờ sờ bầu rượu đang ngâm trong nước nóng, độ ấm vừa đủ, "Hai ngươi nhanh lên... Di, lão Bạch, ngươi sao còn không đem mấy cái thứ đồ chơi đó lột xuống?"
"Che cho ấm áp." Chu Tiểu Thôn giúp sư phụ trả lời, kết quả là đầu lại bị đánh một cái.
Lúc ăn, lão Bạch cuối cùng cũng chịu gỡ xuống dịch dung, khôi phục tướng mạo sẵn có. Một người hai mươi chín tuổi, da mặt nhưng thanh thấu thanh thấu, mỏng đến mức xuy đạn khả phá, mềm đến mức có thể niết xuất thủy lai[2]. Chuyện thế gian, phần lớn đều rất là công bằng, nếu ngươi chiếm được phần này tốt, nói chung sẽ mất bớt đi phần khác. Sở dĩ ngũ quan lão Bạch cũng không có gì xuất sắc, nếu muốn chọn, cũng chỉ có đôi mắt là còn xem được chút.
Sáng tựa như thanh tuyền (suối trong) trong khe núi vậy.
Người giang hồ nhìn con mắt y, liền tin tưởng y là người làm ăn, bởi vì nơi đó không có lệ khí. Nhưng mà Y Bối Kỳ mỗi lần nhìn mắt y đều sẽ lắc đầu nói, lão Bạch, ngươi không giống một người làm ăn, mà ánh mắt đó lại đặc biệt không giống.
"Tiểu tử thối, ăn nhiều một chút, lát nữa cùng sư phụ há sơn kiếm ăn." Lão Bạch nói rồi hướng trong bát Chu Tiểu Thôn gắp thêm thức ăn.
Y Bối Kỳ nghe ra ý nói: "Lần này còn muốn dẫn theo Tiểu Thôn?"
Chu Tiểu Thôn vừa nghe nói được há sơn hai mắt liền phóng ra lục quang: "Chúng ta đây lại có thể hỏi thăm chuyện năm đó nhà ta bị giết rồi đúng không, sư phụ, có đúng hay không?" Chu Tiểu Thôn chỉ có lúc đặc biệt chính thức hoặc cực độ coi trọng vấn đề mới có thể xưng lão Bạch là sư phụ.
Lão Bạch rất không thoải mái nuốt xuống một miệng cơm nước, sau đó chuyển hướng Y Bối Kỳ làm bộ dễ dàng nói: "Đừng tưởng ngươi có thể nhàn rỗi, lần này là cả ba người chúng ta cùng nhau há sơn."
Y Bối Kỳ nghiêm mặt nói: "Ta cũng phải đi? Lão Bạch, ngươi lần này rốt cuộc là tiếp trúng cái việc gì thế?"
Chu Tiểu Thôn bĩu môi, lẩm bẩm rằng cứ mỗi lần nhắc tới chuyện nhà ta ngươi sẽ ngắt lời, nhưng cũng không truy cứu nữa, giống như đã quen quá rồi.
Lão Bạch không để ý đến nữa, mà chăm chú cùng Y Bối Kỳ nói đến vụ ủy thác này. Y Bối Kỳ tuy rằng đã lâu không ở giang hồ, nhưng cũng không phải là bế tắc (nghẽn mạch thông tin ="=), không nói đến lão Bạch mỗi khi gặp được chuyện mới mẻ đều cùng nàng lải nhải lải nhải, mật thám Ngôn Thị Phi trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy lại càng thích thỉnh thoảng lên núi mang theo vài ba chuyện phiếm, danh môn nhà nào có nội chiến này, rồi thì sư huynh đệ của đại phái nào cãi nhau trở mặt này, vân vân.
Bất quá Ngôn Thị Phi đều là chờ có người tiện đường đi ngang qua Bạch gia trấn, mới có thể nhờ đối phương mang theo mấy chuyện nhàn ngôn toái ngữ đó, cho nên mỗi khi truyền được tới Y Bối Kỳ đang ở trên núi thì, nội chiến nhà người ta đã dàn xếp xong, huynh đệ từ lâu cũng đã hết tương tàn, nói ngắn gọn, quá thời hạn hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!