Hai mươi ba tháng chạp, tiểu niên (tết ông Táo), trong núi rơi xuống một trận tuyết lớn. Tuyết rơi chừng hơn một thước, cả ngày đêm không hề ngưng. Chờ thái dương xuất hiện thì, đã phủ đầy hết.
Tuyết lớn, che kín cả núi rồi.
Lão Bạch vốn định chờ tiểu niên xong thì xuống núi mua ít đồ Tết thích hợp, tốt xấu gì cũng phải kiếm được yên chi thủy phấn cho Y Bối Kỳ nếu không thì thật không phải, tiếc là ông trời không tốt, giờ cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi.
"Đừng đem hết khuyết điểm ném lên đầu ông trời như thế, mười tám tháng chạp ta cho ngươi xuống núi rồi đúng không, truy căn tố nguyên (nói đến cùng) còn không phải là tại ngươi quá lười sao!"
Y Bối Kỳ chống eo, căm tức nhìn từ trên cao xuống lão Bạch. Rống đến mức lão Bạch từng đợt choáng váng, phảng phất có cảm giác như Y Bối Kỳ không phải đang nói chuyện, mà là đang khè lửa.
"Dừng dừng dừng, ngàn sai vạn sai đều tại ta hết, nếu không ngươi đem ta nấu thành cháo đắp lên mặt là được rồi." Lão Bạch thành tâm sám hối.
"Thứ đó chỉ cần không độc là đã tốt lắm rồi!" Y Bối Kỳ giận đến mức cả người run run, không nghĩ nhiều liền đánh lên đầu lão Bạch một cái, ai ngờ "đông" một tiếng, thật đúng là phát ra âm hưởng, Y Bối Kỳ bị đánh bại triệt để, quyết định không cùng tên đầu óc trống trơn này chấp nhặt nữa.
Yên chi thủy phấn không mua được, pháo trúc pháo dây càng mua không được. Cái trước khiến Y Bối Kỳ giận dữ, cái sau khiến Chu Tiểu Thôn cũng rất thất vọng. Tiểu hài nhi trước giờ không ham gì, duy chỉ thích nghe tiếng pháo nổ. Mỗi lần ăn Tết lão Bạch đều mua rất nhiều pháo trúc, bản thân phụ trách phóng, Chu Tiểu Thôn phụ trách nghe, lặp đi lặp lại cũng đã một thời gian dài.
Y Bối Kỳ tức giận chửi chửi vài câu coi như qua, nhưng mà Chu Tiểu Thôn vừa thất vọng một cái, lão Bạch đã có phần luống cuống. Cuối cùng lục tung lên, cũng để y tìm ra được hai dây pháo năm ngoái. Lão Bạch nhớ mang máng năm ngoái mua rất nhiều, cuối cùng thật phóng mệt quá mới lưu lại một ít.
Chỉ hai dây pháo, đã khiến Chu Tiểu Thôn trông chờ một đường từ tiểu niên đến đêm ba mươi rồi.
Màn đêm giao thừa từ từ buông xuống. Buổi chiều ba người ngồi vây quanh giường đất cùng nhau nặn hảo một trăm cái bánh chẻo, dưới diệu thủ nấu nướng của Y Bối Kỳ không cái nào bị rách cả, ở quanh bàn từng đĩa một được bưng ra đều là da mỏng bụng tròn hết.
"Sư phụ, sư phụ." Chu Tiểu Thôn chớp chớp mắt, hiếm khi gọi lấy lòng như vậy.
Lão Bạch bĩu môi: "Biết biết, ta đi đây." Dứt lời xách theo hai dây pháo trân quý, ra khỏi phòng đi đến cửa sân.
Trong sân có một lão tùng, tuổi tác e rằng cũng lớn như ngọn núi này vậy, lão Bạch năm đó chọn nơi đây dựng nhà cũng là vì nhìn trúng nó. Đều nói lão thụ tụ linh khí, có phúc lợi. Lão Bạch rất tin tưởng, ít ra thì từ khi vào núi này ở cũng đã an an ổn ổn qua được vài chục năm, mùa hè dưới tàng cây có chút mát lạnh say người, mùa đông trên cây đọng đầy tuyết trắng ngần, cái cây này, đã ở trong lòng lão Bạch rồi.
Mỗi khi buồn bực thì, y liền ngồi ngồi dưới tàng cây này, mỗi khi buồn khổ thì, y liền tìm cây này nói một chút.
"Lão thụ a lão thụ, năm nay lại làm phiền ngươi nữa rồi, nhớ phù hộ một nhà ba người của yêm (ta), năm sau mưa thuận gió hoà bình an vui vẻ." Lão Bạch một bên lải nhải, một bên đem pháo treo trên chạc cây thoạt nhìn tương đối chắc chắn, buộc thật kỹ, sau đó dùng hỏa chiết tử* châm ngòi nổ.
Lửa trên ngòi nổ đầu tiên là không tiếng động, tiếp đó vang lên tiếng lách tách lách tách. Lão Bạch vội vàng trốn dưới mái hiên cách đại thụ mấy trượng, che lỗ tai chờ tiếng đùng đoàng vui vẻ.
Ngòi nổ rất nhanh cháy đến đầu, pháo nhưng chậm chạp không có âm hưởng. Lão Bạch lúc đầu còn tưởng là mình che tai kín quá, sau lại mới phát hiện pháo đó một chút khói cũng không có, lặng lẽ treo dưới tàng cây, giống như hai câu đối chúc phúc không có chữ vậy.
Lão Bạch khẽ nhíu mày, lại đợi thêm chốc lát, thấy vẫn không hề có động tĩnh, liền một bên lầm bầm không phải bị ẩm rồi chứ, một bên tới gần kiểm tra. Ai biết vừa mới đưa tay qua, pháo kia liền phịch một tiếng, nổ tung luôn. Cái thứ nhất vừa nổ, tiếp đó là một loạt tiếng bùm bùm vui vẻ nổi lên.
Lão Bạch chật vật né tránh nhưng vẫn chậm, giờ làm sao cũng không vui vẻ nổi. Vẻ mặt đáng thương nhìn ba ngón tay của mình bị pháo làm tổn thương, ủy khuất không gì sánh được. Bởi vì tránh nhanh, vết thương đều ở trên phần bụng ngón tay, tạm thời không đáng ngại. Dựa theo trình độ mà lần lượt theo thứ tự —— bỏng thành điểm đỏ nho nhỏ, bỏng thành điểm đỏ nhỏ, bỏng thành điểm đỏ.
Chờ xác định được pháo đã cháy, lão Bạch phiền muộn đi ngang qua cho lão thụ một cái tát: "Ngươi không phù hộ ta!"
Thân cây thô ráp chẳng biết mọc đâu ra một cái dằm nhỏ, vừa vặn chọc vào điểm đỏ nho nhỏ trên phần bụng ngón tay lão Bạch, lão Bạch "nha" một tiếng rụt tay lại, chờ dằm được nhổ ra, điểm đỏ nhỏ đã biến thành điểm máu nhỏ rồi. Giọt máu nho nhỏ còn đang nỗ lực muốn chui ra ngoài nữa.
Lão Bạch khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng tin cái câu mà mấy lão nhân thường nói, cầu thần thiên nhật thần bất ứng, nhục thần bán cú thần chuẩn linh[1].
Oán thầm tính tình của thần tiên một chút cũng không đáng yêu, lão Bạch trở về phòng. Chân vừa mới bước vào được phân nửa, đã nghe thấy Y Bối Kỳ cười nói: "Ngươi còn không trở lại, vậy bánh chẻo sẽ bị tên Tiểu Thôn tham ăn này ăn sạch cả rồi."
"Hỗn tiểu tử chỉ có biết ăn thôi," lão Bạch tức giận nói, "Sư phụ ta vì phóng pháo cho ngươi, suýt nữa gặp bất trắc." Dứt lời lại vươn ba ngón tay ra làm chứng cứ, ở trước mặt hai người lắc a lắc.
Y Bối Kỳ cười ra tiếng: "Ha, thật đúng là thiên đại bất trắc đó."
Chu Tiểu Thôn thì mặt buồn rười rượi: "Sư phụ, nếu không ăn cơm, e là ta đã gặp bất trắc rồi!"
Lão Bạch nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng lại ngửa mặt lên trời hét lớn —— hai tên chết tiệt không có lương tâm bạch nhãn nhi lang (tàn nhẫn) lang lang lang lang lang!
Ăn xong bánh chẻo, ba người lại ngồi trên đầu giường gần lò sưởi trò chuyện câu được câu mất, giờ tý vừa đến, ba người mới ngáp một cái, yên tâm thoải mái với tân niên mà bắt đầu đi ngủ.
Cùng Chu Tiểu Thôn ngủ chung một giường đã được nửa tháng, lão Bạch cũng từ thấp thỏm ban đầu mà trở nên thong dong. Chuyện gì cũng đều thế cả, thời gian dài, tự nhiên thành tập quán. Ban đêm lúc lại lạnh, lão Bạch đã có thể thoải mái ôm cái lò sưởi nhỏ này vào trong lòng mình, so với trước đây cũng vô tư hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!