Tiếu Kỳ Thậm sau khi thấy Đan Á Đồng vào cư xá xong liền bấm điện thoại gọi Lâm Vũ Hân.
"Đã trễ thế này, mà Tiếu Thiên vương còn hào hứng gọi cho tôi à." đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy giễu cợt của Lâm Vũ Hân.
"Nghe nói chị ngày mai quay MV chung với Đan Á Đồng hả?" Lờ đi như không nghe thấy sự châm chọc của đối phương, Tiếu Kỳ Thậm tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, tôi là nữ chính, cậu ta là nam chính. Phải rồi, còn có cảnh hôn đấy." Lâm Vũ Hân mơ màng nói
"Đứng trên cầu hoa đào bay phấp phới, diễn viên nam và diễn viên nữ sẽ ôm hôn nhau, thật lãng mạn phải không?"
"Tôi còn tưởng quay cảnh kiểu này nhiều như vậy thì Lâm Thiên Hậu đã ngán tận cổ rồi chứ. Hóa ra Lâm Thiên Hậu vẫn thích kiểu lãng mạn này."
Kỳ Thậm tủm tỉm cười nói
"Vẫn còn ôm ấp tình cảm lãng mạn mơ mộng như thiếu nữ như vậy quả là không tệ nha."
Cúp điện thoại, Lâm Vũ Hân nghiến răng nói
"Thực là tên chẳng thú vị chút nào, để mai chị mày chọc cho tức chết luôn!"
Gấp lại điện thoại, Tiếu Kỳ Thậm ném cái điện thoại qua ghế phụ, cảnh hôn à? Đó chẳng phải là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của người đó sao?
Buổi sáng vẫn như cũ lại đến, Đan Á Đồng chạy tới phim trường vội vàng đi đổi trang phục. Bối cảnh quay lần này là quốc gia cổ Lâu Lan[1] ngàn năm trước. Vào tháng ba mùa xuân, một đóa hoa lan tu hành nhiều năm đã thành người, yêu một thiên kim tiểu thư có nụ cười như đóa hoa nở rộ đi ngang qua.
Hai người cuối cùng yêu nhau, nhưng kết cục lại mỗi người một lối đi khác. Tiểu thư bị gả cho người khác, nên nửa đêm nàng đã tự sát, mà hoa lan vẫn đứng cạnh cầu suốt năm này qua năm khác để chờ tiểu thư đến.
Mãi cho đến khi Lâu Lan biến thành hoang mạc, pháo hoa tháng ba từ từ hóa cát vàng, chàng vẫn đứng tại chỗ cũ, vì chàng sợ nếu chàng rời đi, nàng tiểu thư tìm không thấy sẽ đau lòng.
Thời gian vùn vụt trôi qua, vậy mà đã cả ngàn năm, nàng tiểu thư vẫn còn chưa tới, đóa lan dần dần họa thành một đồ án trên mặt đá. Rốt cục có một ngày, một đoàn thám hiểm ngang qua đây, một cô gái mặc áo sơ mi, quần jeans nhìn thấy, những ngón tay trắng nõn thon dài nhặt hòn đá lên.
Gương mặt cô rất giống tiểu thư ngàn năm trước, đúng lúc này, một cánh tay ôm lấy eo người con gái, một người con trai thân mật dựa vào cô gái, hai người đã có một tình yêu ngọt ngào nơi thế gian đầy rẫy ái tình.
Trong nháy mắt, viên đá biến thành bột phấn, gió thổi tới, bột phấn biến mất giữa đất trời đầy cát vàng.
Chàng trai mặc một chiếc áo choàng trắng, gương mặt dịu dàng đầy vẻ chờ mong, lúc người con gái mặc áo vàng xuất hiện, trong mắt chàng trào dâng sự vui mừng làm người khác không thể nào lờ đi, dường như tất cả mọi người đều biết chàng hạnh phúc chừng nào.
Thiếu nữ mặt đỏ hồng dựa vào ***g ngực chàng trai, hoa đào bay phấp phới, trong mắt hai người chỉ có đối phương. Chàng trai cúi đầu dần xuống, cách môi cô gái càng lúc càng gần, cuối cùng đặt môi nhẹ lên đôi môi màu hồng nhạt của người con gái.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn cảnh đẹp trước mặt, nụ cười vẫn hiện trên môi, thế nhưng trợ lý cạnh hắn lại bất giác lui về sau một chút.
"Kịch bản này ai viết thế? Không tệ nhỉ." Tiếu Kỳ Thậm ngồi nghỉ trên ghế, mỉm cười hỏi.
Các nhân viên hậu trường gần đấy nghe thấy vị đại thần nói vậy, liền vội vàng chỉ chỉ qua một cô gái đang ngẩn người bên kia.
À… Thấy ánh mắt đối phương nhìn chăm chút hai người đang đứng trên cầu, Tiếu Kỳ Thậm cười rất ôn hòa Rất không tồi.
Tốt, cắt!
Đạo diễn gật đầu hài lòng
"Tổ thiết kế, đổi cảnh tiếp theo."
Đan Á Đồng buông Lâm Vũ Hân ra, mỉm cười nói
"Chị Vũ Hân thoạt nhìn rất đẹp." Dù không còn tuổi đôi mươi nữa, nhưng Lâm Vũ Hân vẫn đầy say mê trong vai diễn một thiên kim tiểu thư trẻ tuổi trong bể tình thẹn thùng cùng chờ mong.
"Cái thằng này, không ngờ miệng lưỡi lại trơn tru như vậy." Lâm Vũ Hân tự mình chỉnh sửa lại cái váy nhiều lớp đang mặc
"Chuẩn bị cảnh tiếp thôi, coi bộ đêm nay chúng ta phải thức trắng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!