Chương 102: Pn3: Lạc viêm kiềm: Không có nếu như

Cậu muốn quên rất nhiều thứ, nhưng lại luôn không thể quên.

Ví như lúc còn nhỏ không thể nào quên được chuyện mẹ cậu qua đời không lâu thì ba đã cưới một đại tiểu thư về. Ví như lúc còn nhỏ, trong ngày mưa gió đó cậu gặp được người đàn ông đầu tiên cậu yêu, lại ví như khi còn trẻ, tại thang máy cậu đã gặp được thiếu niên khiến trái tim rung động.

Hôm nay bản thân đã chẳng còn nhỏ nữa, rõ ràng là một thanh niên hai mươi sáu tuổi nhưng cậu lại cảm giác mình tang thương[1] như một ông già.

"Tổng giám đốc, đây là bản fax hợp đồng công ty XX vừa gửi tới." Thư ký đặt bản hợp đồng trên bàn cậu

"Ngày mai bọn nhỏ ở cô nhi viện Hạnh Phúc [2] muốn tổ chức một buổi hợp xướng tri ân, mấy nhân viên bên đó gửi lời mời tất cả nhà hảo tâm đến tham dự, vừa rồi viện trưởng có gọi điện thoại tới mời, tổng giám đốc có đi không ạ?"

Ngôi nhà Hạnh Phúc?

Cậu ngẩn người, là nơi Đan Á Đồng ở khi còn bé sao? Thoáng suy tư một hồi, cậu nhẹ gật đầu

"Lịch làm việc ngày mai, để trống giúp tôi."

Những năm qua, cậu có giúp đỡ cho hai cô nhi viện cùng một số hộ gia đình khó khăn ở vùng núi. Các phương tiện truyền thông đều nói cậu là nhà từ thiện này nọ, cậu cảm thấy thật buồn cười, cậu làm vậy không phải là vì thương người mà chỉ bởi người cậu yêu đều lớn lên từ những nơi đó mà thôi.

Thư kí ra ngoài, cậu cũng không có tâm trạng coi những giấy tờ kia. Đứng trước cửa sổ, hồi tưởng lại từng sự kiện một khi còn trẻ.

Lần đầu gặp gỡ Cảnh An Tước, yêu thương Cảnh An Tước, tìm ra cảm giác quen thuộc của người kia trên người Đan Á Đồng, còn có lúc bản thân trở nên kì lạ trước mặt Đan Á Đồng, lúc bối rối khi phát hiện mình thích Đan Á Đồng, đến cuối cùng bất đắc dĩ buông tay.

Tất cả đều như cách một thế hệ, nhớ tới có chút không thật, nhưng rồi lại làm cho con người ta không thể nào quên.

Rời khỏi giới giải trí đã 8 năm, từ một tiểu Thiên vương kiêu ngạo mười tám tuổi cậu đã trở thành một tổng giám đốc chững chạc của một công ty trong mắt người khác, dường như cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Thỉnh thoảng cậu cũng nghe được một ít tin tức về Đan Á Đồng, như khi anh ấy hợp tác cùng đạo diễn tên tuổi, ký hợp đồng đại diện sản phẩm quốc tế, hoặc là scandal cùng ai đó.

Cậu đang suy nghĩ, có lẽ Tiếu Tử Mặc thích ăn dấm chua kia lúc thấy những bài báo đó hẳn sẽ khó chịu lắm đây. Ngày thường cũng sẽ có đôi khi hợp tác cùng Tiếu thị, nhưng cậu rất ít khi thấy Đan Á Đồng, không khéo là Tiếu Tử Mặc không muốn mình và Đan Á Đồng gặp mặt đây mà.

Thỉnh thoảng trong các bữa tiệc nhìn thấy thì cũng chỉ khách sáo nói cùng nhau đôi ba câu, chưa nói được lúc thì Tiếu Tử Mặc sẽ thình lình xuất hiện sau lưng, sau đó dùng mọi thủ đoạn vô sỉ để mang Đan Á Đồng đi mất.

Châm một điếu thuốc, cậu cười gượng.

Tám năm khiến cậu biết buông tay phần nào, cũng làm cậu học được không ít chuyện. Trên đời này cũng chẳng có ai định hình rồi mà không thay đổi gì, giống như cảnh tượng cậu cả Tiếu gia giờ đã ly hôn với vợ, cả ngày ra ra vào vào tại các quán bar, thoạt nhìn chán nản vô cùng.

Chuyện cậu cả và cậu hai nhà họ Tiếu bất hòa với nhau rất nhiều người biết, nguyên nhân trong đó có lẽ là bởi vì gia đình, cũng có thể là bởi vì tranh đoạt tài sản. Nhưng cậu lại cảm thấy, trong chuyện này nguyên nhân là Đan Á Đồng.

Đan Á Đồng không thích Tiếu Trình Ngự.

Trong một bữa tiệc thấy Đan Á Đồng lạnh lùng nhìn Tiếu Trình Ngự thì cậu đã biết, Đan Á Đồng căm ghét người đàn ông kia. Cậu cười khổ, người đàn ông có thể bị Đan Á Đồng ghét bỏ thật đúng là không nhiều lắm.

Buổi chiều cùng một khách hàng lớn dùng bữa tối, vị khách này là người ngoại quốc, nói rất muốn ăn các món ăn của nước Z, nên cậu dẫn người này đến một quán ăn Trung Quốc mới mở.

Vào quán ăn Trung Quốc, cậu liền đụng mặt Tiếu Tử Mặc đang xách túi đồ ăn. Liếc nhìn cái túi trong tay hắn

"Tổng giám đốc Tiếu, chào anh."

Tiếu Tử Mặc đương nhiên là bất ngờ khi gặp được cậu, nhưng rất nhanh mỉm cười, rồi bắt tay với cậu, sau đó dùng tiếng Anh chào hỏi vị khách đi cùng cậu.

Cậu không khỏi nghĩ, người này không hổ là Thiên vương trong giới giải trí, thái độ bên ngoài thật khiến người ta chẳng thể nào nhìn ra tâm tư của anh ta.

"À, anh là Thiên Trần phải không?"

Vị khách hàng người nước ngoài rõ ràng có chút kích động

"Tôi nhớ ra rồi, hai người là diễn viên đóng vai Thiên Trần và Nhiễm Trúc!"

Dùng thứ tiếng phổ thông không được sõi lắm nói, sau đó, vị khách nước ngoài lấy ra một cuốn sổ nhỏ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!