Chương 9: Quảng Cáo

Triệu Tử Văn nghĩ một hồi, tròng mắt chớp lóe, nói:

- Hay gọi là tiệm giày Tử Vũ Hiên

- Tử Vũ Hiên?

Bảo Nhi lắc đầu nói:

- Tuy rằng nghe rất êm tai, nhưng tên tiệm giày nào cũng chỉ có hai chữ.

Triệu Tử Văn cười cười:

- Ta biết, cho nên ta mới chọn tên có ba chữ, như vậy dễ lưu lại ấn tượng cho người khác, để sau này người ta quay lại mua, hơn nữa cũng là hình thức quảng cáo.

- Quảng cáo?

Bảo Nhi tự hỏi một lát, cũng hiểu được đạo lý trong đó, vui vẻ nói:

-Muội biết rồi, chính là để hấp dẫn ánh mắt của khách hàng, vậy gọi là tiệm giày Tử Vũ Hiên

Bảo Nhi nói xong liền làm ngay, lấy ra văn phòng tứ bảo, nói với Triệu Tử Văn:

- Triệu đại ca, huynh tới viết đi.

- Huynh viết?

Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười ha hả nói:

- Ta viết bút lông rất kém, Bảo Nhi muội tự viết vẫn tốt hơn.

Triệu đại ca văn chương, học thức đều xuất sắc, vì sao lại không viết bút lông tốt, Bảo Nhi cuối cùng phải tự mình động thủ, chuẩn bị bút nghiên thật tốt, bàn tay như rồng bay phụng múa xoát xoát vài cái đã viết xong, Triệu Tử Văn nhìn qua…chữ viết thanh lịch, xinh đẹp, chân thành từ đáy lòng giơ ngón tay cái lên:

- Không ngờ Bảo Nhi muội viết đẹp như vậy.

Bảo Nhi vui vẻ nói:

- Không có gì, so với ca ca, muội còn kém xa lắc.

Triệu Tử Văn dán tờ giấy lên trên bảng hiệu, rồi treo bảng hiệu lên. Bảo Nhi thấy hắn bận rộn làm việc, trong lòng nhè nhẹ dâng lên cảm giác ngọt ngào

- Đại công cáo thành

Triệu Tử Văn nhìn cửa hàng giầy, cùng với bảng hiệu của cửa hàng, trong lòng thực thoải mái. Rốt cục Bảo Nhi đã tốt rồi, mình cũng an tâm tới Hoa phủ làm thư đồng, coi như báo đáp ân chiếu cố của nàng.

Rất nhiều người trên phố chú ý tới tiệm giày mới khai trương này, nhìn cái tên có vẻ văn nhã ngược lại với cửa hàng, vì thế ai cũng dừng lại trước cửa hiệu vài giây. Triệu Tử Văn vui vẻ nghĩ thầm, đây chính là hiệu quả mà ta muốn, để tất cả mọi người nhớ kỹ tiệm giày này.

Bảo Nhi vui vẻ nắm góc áo Triệu Tử Văn, đột nhiên nghĩ tới, nếu tiệm giày buôn bán không tốt thì làm sao, đến lúc đó chỉ còn mười lượng bạc, sợ rằng lộ phí cho ca ca lên kinh thi sẽ không đủ, làm sao mình lại không nghĩ tới việc ấy. Ngay lập tức, trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng kéo kéo áo Triệu Tử Văn:

- Triệu đại ca, nếu cửa hàng chúng ta buôn bán không tốt thì phải làm sao?

Triệu Tử văn thấy đôi mắt đẹp mọng nước, bộ dáng khổ sở động lòng người, khiến trong lòng run lên, vội vàng cười an ủi:

- Muội chẳng lẽ không tin tưởng năng lực của ta, cho dù không tin ta, cũng phải tin tưởng chính mình. Ta dám nói giày của muội xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất. Chúng ta chắc chắn thành công.

- Triệu đại ca lại khoe khoang rồi

Bảo Nhi lau nước mắt cười nói

Triệu Tử Văn cười ha hả đầy vẻ vô lại. Bảo Nhi nhìn thấy tim lại đập nhanh, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!