Đi qua chiếc cầu đá là một ngõ nhỏ, đứng ở trên Phong Kiều có thể thấy được mái ngói xanh của Hàn Sơn Tự giữa rừng, trong viện thanh tùng thúy bách, khúc kính thông u.
Lúc này bốn người Triệu Tử Văn đã tới trước cửa Hàn Sơn Tự, Hạ Vân thì ở lại dưới chân núi trông hành lý.
Chính điện của Hàn Sơn Tự, bên ngoài có năm gian, bên trong có bốn gian, chiều cao khoảng 12.5 mét. Phía trên là đỉnh núi sừng sững. Sân tự có một đỉnh đồng nghi ngút hương khói, dòng người qua lại tấp nập.
Hạ Văn Đăng nói với Triệu Tử Văn:
- Ta và Đại tiểu thư vào bái phật, ngươi và Hạ Bình chờ ở bên ngoài.
Triệu Tử Văn biết thiếu gia đi bái phật cầu sang năm lên kinh trúng cử, còn Đại tiểu thư….
Hắn nhìn Đại tiểu thư cười xấu xa…
Đại tiểu thư đương nhiên biết hắn cười cái gì, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Cười cái gì !!
- A, là ta mừng cho Đại tiểu thư
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đại tiểu thư mau vào đi, ta ở đây chúc phúc cho Đại tiểu thư sớm ngày vu quy.
- Hừ
Đại tiểu thư bị tên thư đồng này mỗi ngày chọc giận đã mất đi vẻ cao ngạo và bình tĩnh ngày xưa, nàng dậm chân, rồi đi theo Hạ Văn Đăng vào tự.
- Hạ Văn, chúng ta đi quanh ngắm cảnh, được không ?
Hạ Bình thấy thiếu gia và tiểu thư đã đi vào, liền kéo kéo tay áo Triệu Tử Văn nói.
- Uhm
Triệu Tử Văn cũng thấy đứng ở đây chờ cũng vô vị liền gật đầu:
- Chúng ta đi nơi khác xem.
- Hạ Văn, chúng ta đi sang bên kia
Hạ Bình kéo tay áo Triệu Tử Văn chạy về phía gác chuông.
Ở địa phương này, phía sườn nam có một tòa đình có sáu chóp, Triệu Tử Văn nhìn nhìn, chỉ sợ rằng "tiếng chuông nửa đêm" mà thiên hạ nghe thấy là từ gác chuông này, nơi này không có nhiều người, đại đa số mọi người tới đây là để bái phật, nơi này chỉ có một thứ đáng chú ý, chính là một lão đạo sĩ tóc bạc, lão ngồi trước một cái bàn nhỏ, trên bàn có viết hai chữ Nhân Duyên bên cạnh đặt hai ông trúc có rất nhiều thăm nhân duyên.
Thấy Hạ Bình kéo mình tới đây, Triệu Tử Văn có chút bực mình, cô bé này chạy tới đây làm gì, không phải là muốn tới rút vài cái thăm nhân duyên chứ ?
Khuôn mặt Hạ Bình có chút ửng hồng, cúi đầu nói với lão đạo sĩ:
- Đạo trưởng, ta muốn rút thăm.
Lão đạo sĩ gật gật đầu:
- Được, một trăm văn một cây thăm
Sau đó lão giải thích hàm nghĩa của Nhân Duyên:
- Nhân Duyên Ký phân ra làm hai vế trên và dưới, Hàn Sơn Tự mỗi ngày không có hơn trăm thì cũng cả ngàn người tới cúng bái, nhưng thăm nhân duyên thì chỉ người hữu duyên mới rút được.
Nghe lão đạo sĩ giải thích mơ hồ, Hạ Bình và Triệu Tử Văn cũng không hiểu rõ ràng, cái gì gọi là … nhân duyên ký, rõ ràng chỉ là thí nghiệm xem hai người có thể rút ra hai vế trên dưới hay không, có duyên phận hay không đâu có liên quan, lão đạo sĩ này thật là đồ lừa đảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!