Một trường chiến đấu giằng co, nhưng hai bên Đại Kinh và Hung Nô đều hiểu được, trận chiến này là tiêu hao binh lực của cả hai bên, nhưng sự tiêu hao kém cách xa. Đến cuối cùng Đại Kinh vẫn sẽ không có cách nào tránh khỏi việc thất bại trong một trận giao phong chính diện thế này. Tướng sĩ Đại Kinh mỗi người đều anh dũng giết địch.
Cho dù nắm chắc phần thắng trước đối phương, Hoàn Nhan Liệt vẫn giết chóc càng thêm hung mãnh. Sau khi đánh lui cả hai vị tướng lĩnh Đại Kinh hợp đấu, ánh mắt chuyển hướng sang phía Thống soái "Triệu Tử Văn" đang ngồi trên lưng ngựa. Chiến giáp màu đen và thân ảnh quen thuộc. Nhưng có điều, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Triệu Tử Văn từ trước đến giờ đều dùng thương, tại sao tối nay lại đột nhiên đổi sang dùng trường kiếm?
Chẳng lẽ Triệu Tử Văn cũng rất giỏi sử dụng kiếm sao?
Vượt qua cả ngàn người ngăn cản, ánh mắt sáng quắc của Hoàn Nhan Liệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của Triệu Tử Văn. Càng nhìn y lại càng thấy chắc chắn có điểm không thích hợp. Trong lòng y thầm nghĩ, "Chẳng lẽ đó không phải là Triệu Tử Văn?" Nghĩ đến đấy thôi, trong lòng Hoàn Nhan Liệt đã rung lên rồi, lập tức cảm thấy rất bối rối và cực kỳ bất ổn.
Chính vào thời khắc này, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, phía sau doanh trướng của đại quân Hung Nô bốc lên một đám mây mù không lớn không nhỏ nhưng trong đêm đen lại có vẻ rất đồ sộ. Binh sĩ Hung Nô bị một tiếng vang lớn đó chấn động làm cho sững sờ. Bọn họ vội quay người, nhìn về đám mây hình nấm quỷ dị kia.
Hoàn Nhan Liệt nhìn đến nơi bị oanh tạc, đúng là doanh trại dự trữ toàn bộ lương thảo. Việc lương thảo bị thiêu hủy có ý nghĩa thế nào thì trong lòng Hoàn Nhan Liệt hiểu quá rõ rồi. Nhất thời, y kinh hãi thất thanh kêu lên:
- Không tốt!
Tất cả binh sĩ Hung Nô đều phản ứng không lại được. Bảo sao đại quân Kinh quốc lại quyết một trận tử chiến. Hóa ra là phải dương đông kích tây để tập kích bất ngờ doanh trại chứa lương. Một số binh lính dùng tiếng Hung Nô mắng to lên "Đê tiện!" Và tức tối đỏ cả hai mắt.
Đối với những đại hán Hung Nô mỗi bữa dùng hết gần một thùng cơm thì thiêu hủy thức ăn so với giết bọn họ đi còn khó chịu hơn. Bọn họ phẫn nộ ồn ào, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng liều mạng đánh về phía các tướng sĩ Đại Kinh.
Hoàn Nhan Liệt tức đến nỗi tưởng hộc máu ra ngay. Nhưng y nghĩ lại, nói vậy, đại môn doanh trại chứa lương vừa mới bị hỏa dược oanh tạc. Trong doanh trại quân lương còn có quân hộ vộ. Binh mã tập kích bất ngờ của Đại Kinh không có khả năng giải quyết quân thủ vệ nhanh như thế. Chỉ cần trở về kịp thời, nói không chừng có thể cứu vãn được lương thảo.
- Đại quân rút lui! Đi cứu lương thảo!
Nếu lương thảo bị đốt, cho dù có giết sạch đại quân Kinh quốc cũng chỉ ôm bụng đói mà quay trở về mất. Bỏ đi lần xuôi Nam này, cái gì nhẹ, cái gì nặng, Hoàn Nhan Liệt phân biệt được rõ ràng. Y vội vàng rống lên với các dũng sĩ Hung Nô đang chuẩn bị liều chết đánh trận.
Binh lính Hung Nô mặc dù chỉ là một đám mãng phu nhưng kỷ luật cực kỳ nghiêm minh. Nghe lời Hoàn Nhan Liệt kêu gọi, không dám có chút ý tứ phản nghịch nào, đều lập tức quay đầu lại, chạy như điên về phía doanh trại chứa lương. Mà Hoàn Nhan Liệt cưỡi ngựa chạy ở ngay trước nhất.
Lúc này đây, Hạ Anh Kiệt thấy đám mây hình nấm phía xa xa thì đã sớm rất mừng rỡ. Nhìn đến đại quân Hung Nô phải rút đi cứu viện doanh trại chứa lương, mà sứ mệnh của Hạ Nguyên soái là phải cầm trụ bọn chúng. Ông sao có thể để chúng rút lui được?
- Toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh! Thừa thắng xông lên!
Hạ Anh Kiệt phát mệnh lệnh rồi dẫn đầu lao ra.
Chúng tướng sĩ nghe lệnh mà xôn xao. Đó không phải là tiếng nói của Hạ Nguyên soái sao? Hạ Nguyên soái sao lại mặc khôi giáp của Triệu tướng quân. Triệu tướng quân hiện đang ở đâu? Liên tưởng đến tiếng nổ mạnh đột ngột ở phía xa xa, đại quân Hung Nô lại đột nhiên rút lui, cho dù có ngu hơn nữa cũng có thể hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.
- Nhất định là Triệu tướng quân!
Chúng tướng sĩ nhìn về phía nơi xa còn khói bụi chưa hoàn toàn tan hết, hưng phấn nói. Ai nấy trong mắt đều tràn đầy ý sùng kính, thật sự bội phục kế sách của Triệu tướng quân. Không ngờ lại có thể vây đánh tập hậu, thống kích đón đầu quân Hung Nô.
Chúng tướng sĩ nắm chặt binh khí trong tay. Nghĩ đến lời nói của Triệu tướng quân, nghĩ đến hình tượng anh hùng của Triệu tướng quân, trong lòng lại dâng tràn một niềm tin. Chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng!
- Giết!
Chúng tướng sĩ nghe mệnh lệnh của Hạ Nguyên soái, họ lại càng không muốn để cho Triệu tướng quân gặp phải nguy hiểm gì. Ai nấy đều hét to đuổi giết đám quân Hung Nô đang rút lui.
Nhìn mấy trăm lều trại đã bị thiêu đốt và mấy ngàn binh lính Hung Nô nằm trên mặt đất, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy một trận thống khoái. Thiêu hủy lương thảo của Hung Nô, khiến cho đại quân Hung Nô chỉ đành ôm bụng đói về nhà. Thật sự là cực kỳ thống khoái! "Ha ha ha" Triệu Tử Văn không khỏi cười to ba tiếng. Nhiều ngày đã bị đại quân Hung Nô chèn ép như thế. Hôm nay lại một hồi đại thắng, hơn nữa là trận thắng lợi lớn nhất trong lịch sử
--- Không chiến mà vẫn thắng!
- Tướng quân, chúng ta mau triệt thoái thôi.
Nhạc Phá Nô nhỏ giọng nói. Cho dù đắc thủ, nhưng Hung Nô còn hơn mười lăm vạn binh lực. Nếu như tất cả bọn chúng đều kéo đến thì hậu quả có lẽ là không chịu nổi.
Nhạc Phá Nô đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một tướng lĩnh xuất sắc. Khi chỉ huy Kỵ binh đoàn tiêu diệt toàn bộ quân giữ lương một cách có trật tự vừa rồi đã có thể nhận ra điều đó. Triệu Tử Văn cười nói:
- Chúng ta lúc này vẫn chưa thể đi được. Bởi vì tối nay chúng ta còn có một nhiệm vụ khác nữa.
Một nhiệm vụ khác nữa? Nhạc Phá Nô đầu đầy mờ mịt, không biết là cái gì nữa. Đang lúc định mở miệng hỏi thì chỉ nghe thấy ở trong bóng tối thấy có một trận âm thanh chiến mã hí lên. Đúng là Hoàn Nhan Liệt dẫn quân đuổi tới.
Hoàn Nhan Liệt sắc mặt dữ tợn. Khi thấy những trướng bồng lương thảo bập bùng ánh lửa ngút trời, hai mắt y giăng đầy tơ máu. Y siết chặt nắm tay, hét lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!