Triệu Tử Văn tươi cười quỷ dị nói:
- Ta muốn cô…
Hắn cố ý kéo dài giọng nhưng cũng không nói gì, chỉ muốn đùa giỡn Các chủ đang đeo mạng che mặng. Mọi người thấy hắn cười phóng đãng như vậy, liền nghĩ hắn sắp đưa ra yêu cầu quá phận kia, không kìm nổi nuốt nước miếng.
Mà Lâm Mộng Phỉ thì nắm chặt bàn tay nhỏ bé, trên trán toát mồ hôi nhưng biểu tình lại giả bộ rất tự nhiên, thậm chí còn thản nhiên mỉm cười, công phu đóng kịch có thể coi như xuất thần nhập hóa.
Triệu Tử Văn lại cười:
- Ta muốn cô… cho ta thật nhiều tiền.
Lại là một trận yên tĩnh. Nhìn mọi người kinh ngạc nói không nên lời, vẻ mặt Triệu Tử Văn đau khổ bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn lấy nhiều đâu, nhưng gần đây quả thật có chút khó khăn…
Triệu Tử Văn cũng là bất đắc dĩ làm vậy, chẳng lẽ thật sự muốn nàng lên giường sao? Cũng chẳng cần biết hắn có bản lĩnh gì, chỉ cần vừa ra khỏi cửa khẳng định là sẽ đột tử ở đầu đường. Hơn nữa, quả thật hắn cũng đang có nhu cầu cấp bách về tiền. Nếu muốn mở cửa hàng độc quyền, khẳng định là cần tài chính, nhưng hắn không biết tìm ai để vay mượn cả. Đại tiểu thư ở Hạ phủ sẽ cho hắn sao? Hôm nay may mắn gặp phải cơ hội này, đành phải mặt dày mở miệng đòi tiền Các chủ một chút vậy.
Tuy rằng đang hơi tức giận vì Triệu Tử Văn trêu chọc mình nhưng Lâm Mộng Phỉ vẫn không kìm nổi bật cười khúc khích. Có điều nàng không ngờ hắn lại muốn đòi mình nhiều tiền một chút khiến nàng nhất thời quên đi nỗi bực tức lúc trước. Mỹ nhân mỉm cười khiến mọi người cũng bật cười ha hả.
Nhưng Lâm Mộng Phỉ nghĩ rằng vừa rồi thư đồng này đã hạ thấp tiếng đàn ca của mình, giờ lại còn trêu đùa mình, sao có thể dễ dàng cho tiền hắn chứ. Vì vậy nàng lại nghiêm mặt:
- Vừa rồi dường như ngươi rất không thích tiếng tỳ bà và tiếng ca của ta, có vẻ như hiểu biết một chút về phương diện này. Nếu ngươi có thể hát một ca khúc khiến ta tin phục thì ta liền cho ngươi hai trăm lạng.
- Thật hay giả, hai trăm lạng?
Triệu Tử Văn cả kinh hỏi.
- Ừ, chỉ cần ngươi hát khiến mọi người tin phục, ta sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lạng.
Triệu Tử Văn mỉm cười có chút xảo quyệt. Nàng đương nhiên không tin rằng thư đồng mặt mũi đen sạm này có thể hát được, liền mượn cơ hội này làm xấu mặt hắn.
Hai trăm lạng cũng đủ phát triển cửa hàng độc quyền, hai mắt Triệu Tử Văn như phát sáng, cười nói:
- Đây chính là cô nói nha, hát một tiểu khúc có gì là khó.
Tuy nhiên, trước khi ca hát, dù sao cũng phải thông cổ họng cái đã. Hắn nói với Điền Hổ:
- Cho ta một chén nước!
Điền Hổ nghe thấy đại ca sai bảo, nhanh chóng lấy một bầu nước cho Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cũng không thèm liếc một chút, uống ực một hơi, thậm chí còn chẳng thèm biết mùi vị của nước thế nào. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền cảm giác choáng váng đầu óc, thầm nhủ: "Không ổn, thằng ngốc kia không ngờ lại mang cho mình một bầu rượu!"
Đêm nay, Triệu Tử Văn đã gây cho mọi người lắm chuyện giật mình, hiện tại không ngờ uống một hơi cạn sạch bầu rượu, thật sự là không thể không bội phục.
Triệu Tử Văn tuy rằng cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng vì hai trăm lạng đành phải liều mạng. Triệu Tử Văn ngã trái ngã phải chậm rãi đi lên bục biểu diễn. Mọi người thấy hắn đứng còn không vững, khẳng định là sẽ bị mất mặt.
Triệu Tử Văn đi đến trước một cái trống lớn, mượn sức rượu, cầm lấy dùi trống hung hăng nện xuống. Một tiếng trống này khiến Triệu Tử Văn cảm xúc mênh mông, hào khí ngút trời, thùng thùng…
Mã Chí Viễn thấy Triệu Tử Văn gõ trống lung tung, không hề có tiết tấu liền cười lớn nói:
- Đây là đánh trống kiểu gì vậy, thà hắn đánh rắm còn dễ nghe hơn. Ha ha…
Mọi người nghe vậy cũng cười ha hả.
Triệu Tử Văn tuy rằng chưa đánh trống bao giờ, nhưng nương cảm giác say, càng đánh càng có cảm giác, dùng sức nên xuống, tiếp theo quát:
- Kim triêu hữu tửu kim triêu túy
Minh nhật sầu lai minh nhật sầu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!