Chương 34: Dọa người

- Ta nghĩ công tử nào vừa nói cũng không cố tình đâu, Mã công tử đừng để ý.

Các chủ cũng không muốn yến hội bị náo loạn, chỉ giúp người nọ giải vây. Tuy nhiên kẻ đó quả thật to gan lớn mật, dám sỉ nhục Mã công tử trước mặt mọi người.

Mã Trí Viễn cũng biết hiện tại có bắt được hắn thì cũng không tốt cho tất cả mọi người, liền cười nói:

- Ừ, cứ coi đó là trò đùa vui đi!

Trong mắt y hiện lên vẻ hung ác, thầm quyết định phải tóm được tiểu tử đó, giáo huấn một trận thật tử tế.

Nhận ra vẻ hung ác trong mắt y, Triệu Tử Văn thầm nghĩ xem ra tiểu tử này cũng không phải dễ chọc vào, là kẻ có chút âm độc, nếu không bắt được mình, chắc y sẽ không chịu thôi.

- Các vị, tiểu nữ tử có chút mệt mỏi, muốn lên lầu nghỉ tạm một chút. Đồ ăn sẽ đươc mang ra ngay bây giờ, xin mời các đại gia tự nhiên.

Các chủ nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, xin lỗi mọi người. Có thể là trò đùa vừa rồi khiến nàng có chút khó xử.

Các chủ nhẹ nhàng bước đi, dáng người đầy đặn, lả lướt, sóng ngực phập phồng, cặp mông tròn trịa, hai chân dài tròn lẳn rất gợi cảm cũng câu hồn đoạt phách người ta. Mọi người nhìn đều nuốt nước miếng. Nếu được chết trên bụng của nàng, chỉ sợ bọn họ đã tranh nhau chạy lên trước.

Triệu Tử Văn nhìn vào mắt Các chủ, ghé vào bên tai Hạ Văn Đăng khẽ hỏi:

- Vì sao nàng còn trẻ như vậy đã lên làm Các chủ Quần Phương Các? Chẳng lẽ có một chân với ông chủ của các sao?

Có một chân? Tuy rằng Hạ Văn Đăng không hiểu ý tứ trong đó nhưng cũng đại khái đoán được, liền cười nói:

- Quần Phương Các không có chưởng quầy, Quần Phương Các là do các nàng cùng lập nên. Các chủ tên là Lâm Mộng Phỉ, mới mười chín tuổi, nhưng nàng xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thư họa lại cao siêu. Nếu hỏi trong Quần Phương Các này ai có tài nghệ cao siêu nhất, chắc chắn chính là Các chủ.

- Xem ra Lâm Mộng Phỉ hẳn là có mấy cái bàn chải (1) nhỉ.

Các chủ lại nhìn Lâm Mộng Phỉ đang đi lên lầu, cười nói.

- Bàn chải

Hạ Văn Đăng thất thần

Không hổ là Quần Phương Các, khí thế quả thật là phô trương. Triệu Tử Văn cũng không muốn giải thích với thiếu gia, chỉ cảm khái nhìn đám nữ tử bưng bê đồ ăn. Các nàng ăn mặc thống nhất váy hoa sen, mi thanh mục tú, dáng người xinh đẹp, đều là một đám mỹ nữ, hơn nữa động tác rất thành thạo, khẳng định đều đã được huấn luyện chuyên môn.

Chờ cao lương mỹ vị lên đầy đủ, Triệu Tử Văn cười nói với tiểu Vương gia và Các chủ:

- Vương gia và thiếu gia, xin mời các ngài dùng trước!

Vương gia gật đầu tán thưởng với Triệu Tử Văn, nhưng Vương gia vừa mới động đũa ăn thì Triệu Tử Văn đã bắt đầu điên cuồng càn quét. Tiểu Vương gia lại bất đắc dĩ buông đũa xuống, nhìn Triệu Tử Văn đang ăn không thèm để ý tới ai, cảm giác tên này như thể thôn phu sơn dã, không hề có quy củ và lễ pháp.

- Cẩn thận nào. Nhìn ngươi ăn này, quả thật là xấu mặt.

Triệu Tử Văn hung hăng vỗ vào đầu Điền Hổ, thấy cái mũi của gã dính đầy dầu mỡ.

- Đại ca, không phải ta đang học theo ngươi sao, tuy nhiên ngươi cũng tự nhìn lại mình đi.

Hạ Hổ nhìn Triệu Tử Văn đang tay trái cầm chân gà, tay phải cầm chân vịt, phản bác.

…………..

- Ngươi phải chừa lại cho lão tử (ông mày) chút chứ!

Nhìn Hạ Hổ cầm cả bát lên ăn, Triệu Tử Văn tức giận mắng.

Cả bàn nghe thấy Triệu Tử Văn văng hết lời thô tục này đến lời thô tục khác, lại cùng với tên gia đinh kia điên cuồng càn quét, ăn uống không hề để ý tới ai, như thể ba ngày liền chưa được ăn gì. Hạ Văn Đăng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, cũng không dám ngăn cản, sợ đến lúc đó ngay cả mặt mũi của mình cũng mất nốt, trong lòng thầm than thở, còn đâu là mặt mũi Hạ gia nữa chứ, nếu tỷ tỷ biết, không kéo tai mình mấy cái mới là lạ.

Còn Hạ Bình thì xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không biết bọn họ, trong lòng thầm mắng, Hạ Văn này ăn uống quả thật khiến người ta phải mất mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!