Chương 33: Chết Trên Bờ Cát

Triệu Tử Văn ngắm nghía bốn phía, điện phủ vô cùng rộng, trang trí hoa lệ, điêu lan ngọc thế, bàn gỗ lim, đèn sáng trưng chiếu rọi điện phủ huyễn lệ. Vẻ tráng lệ khiến người ta lưu luyến, si mê.

- Hạ công tử, mời ngồi

Tú bà dẫn bốn người tới một cái bàn ở trung tâm. Ở đây đã có vài người ngồi, nhìn qua đã biết đây là chủ tọa, xung quanh có người hầu đứng. Tên chủ tọa mày kiếm mắt sáng, khí vũ bất phàm, khẳng định không phải là một nhân vật nhỏ.

Hạ Văn Đăng run rẩy ôm quyền:

- Hạ Văn Đăng tham kiến tiểu vương gia!

Hạ Văn Đăng ở trên đường đã dạy cho mấy người chút lễ nghĩa, nếu hắn thi lễ bọn họ phải làm theo, vì vậy cả bọn cùng hô:

- Tham kiến tiểu vương gia.

Nhưng vừa hô xong mọi người đều cả kinh….. Vương gia? Triệu Tử Văn há hốc mồm, Vương gia hẳn phải ở kinh đô Hàm Đan, sao lại tới nơi này?

- Hóa ra là Hạ huynh, mời ngồi, mời ngồi.

Triệu Tử Văn cũng biết tùy tùng không được ngồi, vì thế hắn cùng Hạ Bình, Hạ Hổ đứng phía sau Hạ Văn Đăng.

- Bảo tùy tùng của ngươi ngồi xuống đi. Các chủ đã nói, người tới đều là khách…

Vương gia cười nói.

Hạ Văn Đăng nhìn về phía ba người rồi gật gật đầu. Triệu Tử Văn thấy có thể ngồi đương nhiên nhanh chóng ngồi xuống.

Hạ Văn Đăng cũng có vài phần câu nệ đối với Tiểu Vương Gia, không biết nên làm gì, vì thế lại quay sang thưởng thức âm nhạc. Nhưng Triệu Tử Văn thì ngồi không yên, nơi này rốt cuộc là gì chứ? Tuy hắn đoán được đây không phải kỹ viện, nhưng lại không biết rốt cuộc đang làm gì, hắn liền ghé vào tai Hạ Văn Đăng thì thầm:

- Thiếu gia, chúng ta tới đây để làm gì?

Hạ Văn Đăng cũng thì thầm đáp:

- Hôm nay là mừng Quần Phương Các thành lập tròn mười năm, vì vậy tổ chức yến hội, mời tới rất nhiều danh sĩ thượng lưu, tài tử. Ngươi không thấy cả tiểu vương gia cũng tới đây sao!!!

Triệu Tử Văn cười thầm, nơi này quả nhiên không phải kỹ viện, mà là nơi danh sĩ thượng lưu tụ hội. Loại bài trí xa hoa này cũng không giống như quán rượu.

Nhìn cách bố trí bàn ghế xung quanh, hẳn là sẽ ăn trước. Địa phương cao cấp này khẳng định đồ ăn rất ngon, thật may là đêm nay mình chưa ăn nó, nhất định phải ăn thật nhiều. Triệu Tử Văn liếm liếm đôi môi khô…

- Các chủ tới!!!

Theo tiếng hô, Triệu Tử Văn nhìn về phía thang lầu nơi Các chủ đi xuống. Vừa nhìn thấy, Triệu Tử Văn có chút ngây người. Các chủ mặc một bộ váy thêu hoa màu tím, diễm lệ vô song, khuôn mặt đội một chiếc khăn tơ, thân hình như tiên hạc, ngực cao, mông nở, chiếc khăn tơ mỏng che mặt không thể che dấu nổi làn mi phượng cong vút, cái má trắng phau, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy mông lung.

Nụ cười của nàng như muốn biến tất cả thành bụi phấn, thật sự là câu hồn đoạt phách!!! So sánh với Hạ Bình, quả thật Hạ Bình còn quá ngây ngô.

Nhưng chuyện khiến Triệu Tử Văn thấy khó tin chính là vị Các chủ này chỉ xấp xỉ tuổi mình, không hiểu làm thế nào lại thành Các chủ, chẳng lẽ đây là sản nghiệp nhà nàng.

Hạ Bình nhìn Các Chủ, cảm thấy có chút tự ti cúi đầu, ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn thì thầm:

- Ta đẹp hơn hay nàng đẹp hơn?

Vấn đề này thật khó trả lời, Hạ Bình và các chủ đều có sự đặc sắc riêng. Hạ Bình hoạt bát lanh lợi, khéo léo đáng yêu, còn Các chủ thì thành thục, gợi cảm, xinh đẹp. Nếu để ta lựa chọn, ta nhất định chọn Hạ Bình làm bạn gái, Các chủ làm tình nhân, lớn nhỏ ăn tất…. Triệu Tử Văn cười dâm đãng:

- Cả hai đều đẹp!

- Thật không?

Hạ Bình vui vẻ nói

Khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Hạ Bình dưới ánh đèn càng thêm nổi bật. Khuôn mặt lúc này thoáng hồng, bộ ngực sữa phập phồng khiến Triệu Tử Văn giật mình, máy móc gật gật, không hiểu tại sao cô bé này lại cao hứng như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!