Chương 3: Tâm Lý Chiến

Chưởng quầy bỏ giày ra đếm, tổng cộng mười lăm đôi, sau đó cầm chín lạng bạc trắng đưa cho Bảo Nhi

Bảo Nhi có nằm mơ cũng không nghĩ tới hôm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đôi tay có chút run rẩy tiếp nhận bạc.

Chưởng quầy cười nói:

-Vị kia hẳn là tướng công của tiểu thư, hắn thật sự có bản lĩnh, quả thực rất hợp với việc kinh doanh

- Bảo Nhi, nhanh lên

Triệu Tử Văn đứng ngoài cửa gọi

Hai má Bảo Nhi ửng đỏ, vừa định giải thích lại nghe thấy Triệu Tử Văn gọi. Chưởng quầy cười ha hả nói:

- Nhanh lên thôi, tướng công tiểu thư gọi.

Việc giải thích lại càng tinh vi hơn, hơn nữa nhất thời không thể giải thích rõ, Bảo Nhi bụm khuôn mặt đang nóng bừng chạy vội ra ngoài

Trong tay Triệu Tử Văn lúc này bê đầy muối và gạo, còn mua thêm mấy cân thịt, có thể thấy đang Bảo Nhi đang rất cao hứng. Hai người đi dọc theo Tây hồ, trên đường trở về nhà, làn gió nhẹ nhàng khua động vài sợi tóc của Bảo Nhi, cái váy của nàng cũng nhẹ nhàng đung đưa, dáng người lả lướt, yêu kiều như bông hoa sen mới nở.

Triệu Tử Văn nhìn tiểu mỹ nhân này, lại nghĩ tới bạn gái trước của mình. Ngày ấy hắn hẹn nàng tới Tây hồ đi du thuyền, chuẩn bị cho nàng một sinh nhật thật lãng mạn. Vốn hắn muốn làm bộ không cẩn thận rơi xuống nước, dọa nàng một chút, sau đó đột nhiên nổi lên, hôn một cái thật lãng mạn vào đôi môi thơm của nàng ! Nhưng thế sự khó đoán, chính hắn vừa chuẩn bị ngã vào trong nước, không nghĩ tới nàng đột nhiên quay lại nói với hắn

- Chúng ta chia tay đi !

Một câu nói này khiến hắn thực sự ngã xuống nước, thảm hại hơn là trong nước đột nhiên xuất hiện dòng xoáy, bất kể hắn có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi dòng xoáy, bị cuốn trôi.

Cũng không biết nàng lúc đó thế nào, còn Triệu Tử Văn bị nước cuốn, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhớ tới nàng, có thể lúc này nàng đã sớm nằm trong vòng tay người khác.

Thấy Triệu đại ca ngơ ngác nhìn mình, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi lông mi thanh tú của Bảo Nhi khẽ nhíu, cười nói:

- Triệu đại ca, có phải huynh rất giỏi buôn bán không, có thể dạy cho muội chứ?

Triệu Tử Văn đang tập trung suy nghĩ, thấy thần tình Bảo Nhi cùng vẻ khâm phục của nàng, hăn đắc ý nói:

- Kỳ thật buôn bán cũng không có gì khó, chỉ là một trò tâm lý chiến mà thôi.

- Tâm lý chiến?

Triệu Tử Văn cười nói:

- Đúng, không chỉ nắm tâm lý đối phương, còn phải quan sát những thứ rất nhỏ nhặt, phải rất kiên nhẫn, ai mở miệng nói chuyện mua bán trước, rất dễ rơi xuống hạ phong

Hắn liếc Bảo Nhi đầy thâm ý nói:

- Muội không phát hiện, cửa hàng của chưởng quầy cái gì cũng có, trừ giày thêu là không?

Đôi mắt đẹp của Bảo Nhi lập tức sáng ngời, nàng đưa tay gạt vài sợi tóc đã bị gió thổi rủ xuống:

- Muội biết chưởng quầy rất cần giày thêu, nhưng lại giả bộ không muốn mua, nhìn như muốn ép giá chúng ta tới chết.

Không nghĩ tới cô bé này vẫn có điểm thông minh, một chút đã hiểu. Triệu Tử Văn cười cười:

- Là thế này, chúng ta là người bán, đương nhiên phải chú ý là người mua có ý mua đồ của chúng ta hay không. Nếu ý mua mãnh liệt, chúng ta có thể đề cao giá cả. Khi chúng ta tiến vào, trong mắt chưởng quầy đó vui mừng như điện, chứng tỏ hắn rất muốn mua giày của chúng ta. Cho nên ta mới giả bộ không bán gì, chính là muốn cho hắn biết, chúng ta cũng không cần bán cho hắn, để tâm lý hắn buông lỏng, sau đó nói bán cho người cạnh tranh của hắn, tâm lý hắn càng thêm lo lắng, lúc này hắn nhất định sẽ đưa ra giá cao nhất.

- Hóa ra đây là tâm lý chiến, Triệu đại ca thật sự là quá lợi hại.

Bảo Nhi vẫn chỗ hiểu chỗ không hỏi:

- Nhưng nếu chưởng quầy không ngăn cản, thì chúng ta phải làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!