- A, đây không phải Hạ công tử sao, mời ngồi.
Triệu Tử Văn nghe chưởng quầy nói chuyện, không khỏi buồn cười, thật đúng là một lão đầu nịnh hót. Hắn nhìn qua thấy thiếu gia đã tới.
Hạ Văn Đăng và tên chưởng quầy đang đi lên, Triệu Tử Văn thấy thiếu gia, trên mặt còn có dấu môi son, cười như hoa đào, xuân tâm nhộn nhạo khiến hắn không khỏi cười trộm vài tiếng.
Thiếu gia đi về phía Hạ Văn, cười nói:
- Trà ngon chứ?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Trà không ngon bằng hoa tửu của thiếu gia…
Hạ Văn Đăng lại nhăn nhỏ cười, không trả lời, dù sao hắn hiểu được, không cần phải nói trắng ra. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL. vn chấm cơm.
Chưởng quầy thấy vị công tử tướng quân phủ biết tên thư đồng này, cặp mắt khẽ đảo, nhìn Triệu Tử Văn ôm quyền nói:
- Không ngờ đây chính là vị thư đồng Hạ Phủ đỉnh đỉnh đại danh, Hạ Văn, lão phu đã thất kính.
- Ngươi biết ta?
Triệu Tử Văn chỉ vào mũi mình, không thể tin nổi. Ngẫm lại, Triệu Tử Văn mới tới Hạ phủ hơn mười ngày, sao có thể nổi danh tới mức ông chủ Hồi Vọng Lâu cũng biết.
Chưởng quầy cười cười:
- Đương nhiên biết, ngươi phá được tuyệt đối của Hồ tiên sinh, ai lại không biết ngươi? Chỉ có điều chưa ai gặp qua mà thôi, hôm nay được gặp, thật là vinh hạnh.
Hồ tiên sinh của Hạ phủ, Triệu Tử Văn đương nhiên biết, tuy nhiên mỗi lần đều gọi là tiên sinh, không ngờ danh khí của lão tiên sinh lại lớn như vậy, không ngờ như vậy hắn lại thành người nổi tiếng. Nhưng nghĩ lại, hẳn lão chưởng quầy này đang có dụng tâm gì đó.
- Trà ngon nhất!!!
Lão chưởng quầy lại hô tiểu nhị rồi xoay qua nhìn Triệu Tử Văn cười nói:
- Không biết Văn công tử có thể giúp tiểu điếm một chút không….
Đến rồi, đến rồi, rốt cục cái đuôi đã lộ ra, Triệu Tử Văn chậm rãi nói:
-Không biết chưởng quầy có chuyện gì, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp.
- Không phải là muốn Hạ Văn lưu lại một bức tranh hay câu đối gì đó chứ….
Hạ Văn Đăng nhìn chưởng quầy, giảo hoạt cười nói:
- Chưởng quầy, ta nói đúng chứ?
Lão chưởng quầy bị hắn trực tiếp vạch trần ý đồ, mặt đỏ lên, không tiếp tục giấu diếm, trực tiếp nói:
- Đúng đúng, hy vọng Văn công tử có thể cho ta một câu đối hay bức tranh…
Không ngờ tên chưởng quầy muốn làm quảng cáo, một quảng cáo nhỏ cũng không tha, trong đầu Triệu Tử Văn chợt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, cười nói:
-Được, ta sẽ cho ngươi một vế đối.
Thấy ý đồ đạt thành, tên chưởng quầy tươi cười, hớn hở nói:
- Mời Văn công tử hạ liên, lão hủ sẽ ghi nhớ kỹ.
Triệu Tử Văn đứng lên, bước vài bước, chậm rãi đọc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!