Chương 18: Bị Mỹ Nữ Dạy Bảo

Triệu Tử Văn cười ha hả:

- Ta tới là để đánh con mẹ ngươi

Nói xong, hắn hung hăng nện một quyền vào mũi tên lưu manh thủ lĩnh, ngay lập tức máu tươi tung tóe.

Hạ Văn Đăng ngẩn người, sau đó cười ha hả:

- Tên thư đồng này thật đúng là một tên bỉ ổi, không ngờ lại ngầm dở trò, ha ha. Thú vị, thú vị

Mọi người cũng bị tên tiểu thư đồng lưu manh này làm bật cười:

- Tên tiểu thư đồng này, thật đúng là vô sỉ.

Tên lưu manh tiểu đệ bên cạnh nghĩ đây chỉ là một thư đồng bình thường, tự nhiên thả lỏng cảnh giác đối với hắn, không nghĩ rằng hắn đột nhiên ra tay, bị tên thư đồng đánh cho trở tay không kịp, đến lúc định thần lại, tất cả nhằm tên thư đồng, người quyền, người cước phóng tới.

Thế công của bọn chúng dũng mãnh, Triệu Tử Văn lui về sau hai bước, sau đó quét ngang khiến hai người phía trước phải lui lại, chặt đứt thế tấn công của chúng. Ngay lập tức Triệu Tử Văn vọt lên, nhưng không nghĩ rằng hai người này cũng biết chút quyền pháp. Ba người giằng co một chỗ, nhưng hai tay khó địch bốn tay, nếu không phải Triệu Tử Văn động tác linh mẫn, chỉ sợ đã sớm bị đánh ngã. Hắn cũng bị trúng mấy quyền, nhưng chỉ là vết thương nhỏ.

Quyền thái, chủ yếu là công kích bằng khuỷu tay, đòn thế khá nặng, tuy nhiên để đối phó hai tên lưu manh này, Triệu Tử Văn tất nhiên không cần dùng sát chiêu, lần trước đối phó với tên yêu vật ái nam ái nữ kia, chủ yếu là do hắn có kiếm trong tay. Triệu Tử Văn đánh tiếp mấy quyền, né mấy cú đá, hắn biết phải tốc chiến tốc thắng, nếu tên lưu manh cầm đầu khôi phục lại, hắn còn đánh cái rắm. Hắn lui về phía sau một bước tránh một cú đấm, nắm tay liền giáng thẳng vào bụng một tên, tên này tránh không kịp, chỉ kịp đưa tay che.

Phanh !! Tên nọ bị Triệu Tử Văn nện một quyền, sau đó lui về sau vài bước, Triệu Tử Văn có cơ hội liền tiến tới, tung ra một cước vào ngực tên còn lại, tên đó bị dính một cước văng ra xa, kêu gào đau đớn, không đứng dậy nổi.

Tên còn lại thấy thế liền gượng dậy, chạy vọt tới tung một cước vào lưng Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn không thể kháng cự, hắn biết muốn đánh hai người, trước hết phải đánh gục một người, đồng thời chịu đòn của tên còn lại.

Trúng cước, Triệu Tử Văn lao về phía trước vài bước, may mắn, thân thể hắn rắn chắc, chỉ bị thương ngoài da. Hắn cả giận hừ một tiếng, quay đầu lại, dồn toàn lực vào chân đá tên tiểu lưu manh kia, cước pháp của Triệu Tử Văn là nhanh nhất, tên lưu manh trốn không kịp, bị Triệu Tử Văn đá vào lưng.

Triệu Tử Văn lại tung một quyền, đập vào bụng hắn, tên lưu manh bị một quyền vào bụng hít thở không nổi, chầm chậm ngã xuống.

Tên lưu manh đầu lĩnh mất nửa ngày máu mũi mới ngừng chảy, thấy hai tên đồng bọn dưới tay bị tên thư đồng này đánh ngã, hắn còn đang cười đầy tà ác, lập tức kêu khóc:

- Anh hùng, tha cho ta, về sau ta không dám…. nữa…

Chợt, tên lưu manh thủ lĩnh không biết lấy từ đâu ra một cây côn gỗ, hung hăng nện vào đầu Triệu Tử Văn. Nhất thời sơ ý, Triệu Tử Văn không kịp né tránh, theo bản năng nhắm mắt lại.

- Bịch !!

Triệu Tử Văn không có cảm giác bị đánh, khi hắn mở mắt, lập tức kinh ngạc, tên lưu manh bị nữ tử trước mặt đá một cước, không những côn gỗ bị gãy đoạn mà cả người cũng bay đi thật xa, đập mạnh trên mặt đất, nhìn qua đã biết bị đá đến nửa sống nửa chết.

Tiểu thư đứng trước măt Triệu Tử Văn nói:

- Thật không hiểu ngươi luyện võ công như thế nào, tuy rằng chiêu thức hoa mỹ, nhưng lại không dùng được, quyền cước, lực lượng và tốc độ cũng quá kém.

Người ta thường nói là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chưa nghe qua anh hùng lại bị mỹ nhân dạy bảo, Triệu Tử Văn bị tiểu thư mắng, cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, tức giận cãi lại:

- Ta biết ngươi lợi hại, không biết vừa rồi ai bị đùa giỡn mà không động thủ.

Mọi người đứng xem thấy anh hùng và mỹ nhân không ngờ lại cãi nhau, có chút buồn cười, việc lạ năm nào cũng có, nhưng hôm nay quả thực đặc biệt.

Tiểu thư hừ lạnh:

- Loại người này còn chưa xứng cho ta động thủ, chỉ có loại thân thủ như ngươi mới xứng để đánh nhau với họ.

- Thiếu gia, ngươi đừng cản ta, hôm nay ta phải giáo huấn bọn họ

Triệu Tử Văn tức giận xắn tay áo, làm bộ xông lên.

Thiếu gia tỏ vẻ vô tội nói:

- Ta có nói ngăn ngươi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!